Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1175 -



Chương 1175 -




Trong hầm động, Chung Ánh Tuyết cuối cùng cũng đuổi kịp Giang Nam, giữ chặt cánh tay hắn.
"Tiểu Nam, ngươi không thể đi, quá nguy hiểm!"
"Với tình trạng sức khỏe hiện tại của ngươi, không về được thì làm sao bây giờ? Chúng ta đã thu hoạch được rất nhiều, không đi có được không?"
Giang Nam nhếch miệng cười: "Không sao đâu, yên tâm đi, ta sẽ quay lại ngay, bỏ qua cơ hội tốt như vậy thật đáng tiếc!"
Vẻ mặt của Chung Ánh Tuyết rất lo lắng: "Không đi, nghe lời ta, ngươi đã trúng độc, ngươi bị độc nguyên tội tham lam ảnh hưởng tới phán đoán của ngươi!"
"Ăn một hạt đậu đi! Ngoan!"
Nói xong lấy đậu nành đưa cho Giang Nam!
Giang Nam vò đầu: "Nguyên tội ảnh hưởng? Ta ngược lại không có cảm giác a, cảm giác vẫn ổn nha!"
"Ăn đậu quá chậm trễ thời gian, khi đó thằn lằn khổng lồ cũng không biết chạy nơi nào đi, đợi ta đi giải phẫu xong cho chúng nó lại ăn!"
Chung Ánh Tuyết tức giận!
"Không được! Ăn ngay bây giờ, nếu không ta sẽ tức giận không để ý tới ngươi nữa!"
"Há miệng, ta đút ngươi ăn! A..."
Giang Nam lộ ra vẻ mặt yếu ớt, Tuyết Tuyết tức giận thật đáng sợ, vẫn nên ngoan ngoãn há miệng!
Mắt thấy sắp bị nhét đậu vào miệng, Giang Nam lại nghiêng đầu né tránh.
Chung Ánh Tuyết còn muốn nhét nữa, Giang Nam lại trốn.
"Ai~ đừng đút đừng đút nữa được không?"
Chung Ánh Tuyết dậm chân, bóp mặt Giang Nam rồi nhét đậu vào miệng hắn!
Giang Nam: A ~ Ực~
"A ăn ong òi!"
Ăn xong lại quay đầu đi vào sâu trong hầm động, trong mắt Chung Ánh Tuyết đều là lo lắng.
Tiểu Nam căn bản không ăn, nhất định là ngậm ở trong miệng không nuốt xuống, nói chuyện cũng không rõ.
Cho vào miệng cũng không ăn? Rốt cuộc đã trúng độc sâu tới cỡ nào chứ?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cứ để Tiểu Nam đi như vậy, nếu không trở về được chẳng phải mình sẽ hối hận tới chết sao?
Chung Ánh Tuyết lo lắng cắn chặt môi dưới, sao còn quản được nhiều như vậy?
Vội vàng nhét hai hạt đậu nành vào miệng mình, kéo Giang Nam qua, đẩy lên tường!
Lập tức cả người đều dán tới , nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nam, kiễng mũi chân, nhắm mắt lại hôn lên miệng Giang Nam.
Ngươi không ăn ta liền chính miệng đút cho ngươi ăn!
Giang Nam mở to hai mắt, thân thể cứng đờ, ngọt ngào bất thình lình làm cho đầu óc choáng váng trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
Tuyết Tuyết hôn ta?
A cái này...
Trong lúc nhất thời Giang Nam có chút luống cuống tay chân, tay của Giang Nam không biết đặt ở đâu, cuối cùng vẫn ôm ở trên lưng Chung Ánh Tuyết.
Chung Ánh Tuyết căng thẳng đến phát run, nhưng lại ôm chặt cổ Giang Nam.
Vì để Giang Nam ăn được đậu nành, Chung Ánh Tuyết quyết định đưa đến cùng! Cứ thế đẩy hạt đậu nành qua.
Giang Nam: Ưm!!!
Trong đầu giờ đã trở nên hỗn loạn, Giang Nam hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi!
Sợ Giang Nam lại giấu đậu nành đi không ăn, Chung Ánh Tuyết lại cẩn thận kiểm tra một chút giấu đi hay không, xác định Giang Nam thật sự ăn hết.
Lúc này mới buông ra, lấy mu bàn tay lau miệng, mặt đều đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
"Ngươi... bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Giang Nam vẫn không thể phục hồi tinh thần lại, tim đập nhanh như bão táp.
Tuyết Tuyết thật to gan!
Nhưng lập tức ngẩn ra, cái này... Cái này còn muốn hỏi cảm giác sau khi hôn sao?
Không hổ là Tuyết Tuyết, thật chính thức a!
Là vì tổng kết kinh nghiệm, sau đó nâng cao bản thân tốt hơn sao?
Giang Nam nghiêm túc, vì tương lai sau này của bản thân, ta nhất định phải biểu đạt thật tốt cảm thụ của mình cho Tuyết Tuyết biết mới được.
"Lâng lâng, giống như đi trên đám mây! Tim không khống chế được mà tăng tốc, không dám thở!"
"Sau đó... Sau đó giống như là đang ăn kẹo bông gòn... Ưm!!!"
Lời còn chưa dứt, Chung Ánh Tuyết đỏ mặt xông lên che miệng Giang Nam!
Mặt đỏ như muốn chảy máu.
"Ai... Ai hỏi ngươi cảm nhận sau khi hôn chứ? Ngươi còn nói nữa!"
[Giá trị oán khí từ Chung Ánh Tuyết +1000!]
Chung Ánh Tuyết vốn da mặt mỏng, quả thực xấu hổ muốn chết.
"Ta là đang hỏi ngươi cảm nhận sau khi ăn đậu nành, còn muốn đi hay không?"
Giang Nam mang vẻ mặt trầm tư: "Có chút muốn đi, nhưng là có chút muốn hôn thêm hai cái!"
Chung Ánh Tuyết giữ chặt ngón tay, cúi đầu nói: "Vậy... vậy hôn thêm hai cái nữa..."
Ánh mắt Giang Nam sáng ngời, điên cuồng gật đầu: "Ừ, vậy thì..."
"Bùm!"
Lời còn chưa dứt, một cỗ "nộ khí" tựa như Nộ Long lao ra!
Chung Ánh Tuyết cười khích khích~
"Mới không mắc mưu của ngươi, dù sao ngươi cũng không được đi!"
Giang Nam vẻ mặt phẫn hận, thời khắc mấu chốt!
Giang Nam lại ăn hai viên đậu nành cho đầu óc thanh tỉnh, độc nguyên tội tham lam trong cơ thể bị loại bỏ.
Vội vàng tìm một hang động không có người bắt đầu bài độc.
Đồng thời trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh, không nghĩ tới trong lúc vô hình mình lại trúng chiêu!
Thiếu chút nữa là trúng đạo!
Nếu như không phải Tuyết Tuyết dùng tinh thần cùng chụt chụt song trọng kích thích làm cho mình tỉnh táo lại...
Lấy trạng thái thân thể hiện tại của mình, đuổi theo thằn lằn khổng lồ quả thực chính là chịu chết.
Giờ phút này Giang Nam ở trong hầm động mở tiệc chiêng trống vang trời, Chung Ánh Tuyết ở trong hầm động bên kia cũng là tiếng pháo đùng đoàn!
Hiện tại nhớ tới một màn vừa rồi, Chung Ánh Tuyết còn xấu hổ che mặt.
Tiểu Nam thối, còn nói cảm giác sau khi hôn?
Sao không đi viết luận văn ba vạn chữ cho ta luôn đi chứ?
A ~ tim đập nhanh, lại như đang ăn kẹo bông gòn sao...
Hì hì~
Giờ phút này, Lăng Phong đã an bài người dọn dẹp chiến trường, mà Robert cũng không nuốt lời.
Đem tất cả khốn linh châu mình đánh được, còn có 10 viên linh châu cấp Kim Cương đã bàn bạc trước đó đều giao cho Mira bảo quản, để lát nữa cô giao lại cho Giang Nam.
Bên phía Ngư quốc tổn thất thật lớn, một khắc đồng hồ cũng không muốn ở lâu, đang tìm kiếm phương pháp đi ra ngoài ở xung quanh.
Mà bên phía Yuki Euco lại không chút hoảng hốt nướng thú khốn linh lên ăn.
Dày vò thời gian dài như vậy, cũng nên bổ sung thể lực.
Nhưng mà đúng lúc này, lại nghe trong hầm động truyền đến từng đợt tiếng vọng đinh tai nhức óc.
Hạ Dao mang vẻ mặt lo lắng: "Thanh âm lớn như vậy? Lại đánh nhau?"
"Tiểu Nam cùng Tuyết Tuyết sao còn chưa trở về? Là gặp phải thú khốn linh sao?"
Ngô Lương vuốt cằm: "Không cần lo lắng, hẳn là Nam ca bắn pháo, ngươi xem..."
Chỉ thấy từ trong động quật thổi ra từng làn khói trắng làm cho đống lửa càng vượng, tựa như đổ xăng.
Mà Yuki Euco cũng bịt mũi chửi ầm lên, tức giận đạp đống lửa, lời mắng chửi đĩnh đạc tuông trào.
Gió độc thổi qua, ai còn ăn được?
Hạ Dao: …
Phương thức phán đoán vấn đề của ngươi thật rõ ràng a!
Lăng Phong vừa nghe tiếng này nhất thời yên tâm hơn không ít, lập tức phái một bộ phận người đi bài độc, một bộ phận người cảnh giới, đồng thời trông coi con rết lớn!
Cũng không biết Giang Nam giữ nó lại có ích lợi gì.
Trong lúc nhất thời trong các hang động lại truyền đến từng trận thanh âm pháo hỏa liên thiên, quanh quẩn xung quanh trong đường hầm, bốn phương thông nhau tựa như lưới ống ngầm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận