Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1349:

Chương 1349:
Ta cũng không biết mình am hiểu nghệ thuật tới như vậy!
Nam Thần nói không sai, cái hố to kia đích thật là do mình bị vây đánh cả một đêm, mất nửa cái mạng mới tạo ra!
Vẻ mặt không khỏi xuân phong đắc ý, ôm quyền với mọi người xung quanh!
Các học viên: ? ?
Hiện tại chuyện bị đánh đều đáng để kiêu ngạo như vậy sao?
Vẻ mặt Giang Nam nghiêm túc: "Nghệ thuật ngươi có thể không yêu, nhưng xin đừng tổn hại!"
Trán Martin nổi lên hai gân xanh, vung tay lên, rốt cuộc vẫn để chân ở nơi khác!
Chỉ thấy Giang Nam cực kỳ chuyên nghiệp móc ra một cái loa khuếch đại âm thanh, còn có lá cờ nhỏ nắm ở trong tay!
"Nào nào, hỡi trái tim kích động, bàn tay run rẩy, mọi người hãy đi theo dấu chân của ta!"
"Hôm nay hãy để ta dẫn mọi người tham quan phong thổ nhân tình của học viện Tiên Phong! Tham quan mỹ cảnh nhân gian!"
Đám người Martin Charles đều sắp điên rồi. Chúng ta đến đây để trao đổi học thuật!
Tại sao lại có cảm giác như đoàn du lịch đi tham quan vậy?
Ngươi có cần phải chuyên nghiệp như vậy không?
Học viện rách nát này mà có cả phong thổ nhân tình, mỹ cảnh nhân gian?
Đoàn người chính thức tiến vào học viện!
Giang Nam dẫn theo mọi người đi né mấy cái hố to khe nứt ra, tựa như con rắn tham ăn vòng tới vòng lui!
(Con răn tham ăn: trò snake)
Nhìn đám Linh Diễm Kê đi dạo trên sân thể dục, còn có Kỳ Lân Băng!
Đám người trong đoàn giao lưu cũng ngây người!
Charles ngạc nhiên: "Ngươi...... trong học viện các ngươi sao lại có linh thú?"
Danny bĩu môi: "Xì~ đúng là chưa từng trải đời, ngay cả trong đám học viên bọn họ còn có cả linh thú!"
Vừa dứt lời, Hùng Nhị ngồi ở trên bậc thang ôm An Tiểu Kỳ cắn hạt dưa liền liếc nhìn Charles một cái!
Ai ui ~!
Charles kinh ngạc chỉ: "Hắn... Hắn… Hắn..."
Ngươi nhìn cái dạng gấu của hắn kìa!
Cái quỷ gì đây!
Thứ cho ta mang dáng vẻ chưa từng trải đời a, chuyện này không khoa học!
Lão tử cũng không biết nói sao cho phải!
Martin đen mặt: "Chú ý hình tượng, đừng làm bộ như tên nhà quê chưa từng trải đời, có thấy mất mặt hay không?"
Charles run rẩy, trán đổ mồ hôi!
Ai nhìn thấy một con gấu biết nói mà không khiếp sợ chứ?
Giang Nam dẫn mọi người một đường đi tới tòa nhà khoa học kỹ thuật, cười xán lạn!
"Nơi này chính là tòa kiến trúc có hơi thở nghệ thuật nhất của học viện chúng ta!"
"Do kiến trúc sư hàng đầu trong nước, nghệ thuật gia Triệu Bất Trụ tiên sinh tự tay cầm đao thiết kế!"
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cả tòa nhà khoa học kỹ thuật nát như cái sàng, ánh sáng chiếu qua!
Trên vách tường cớ không ít lỗ thủng hình chữ "Thái" (太), thật sự chỉ cần liếc mắt liền thấy rõ!
Tom nuốt một ngụm nước miếng, lão tử chỉ tò mò tòa nhà này đến tột cùng đã làm cách nào mà duy trì không sụp!
Sean Vua Số Liệu đã chụp một bức ảnh!
"Ồ... tòa nhà này được trang trí theo phong cách nghệ thuật cá nhân, dùng rất nhiều chữ Hán để chạm trỗ?"
"Không biết có thể giải thích thử chữ "Thái" này có ý nghĩa gì không?"
Giờ phút này, một đám học viên đều cười nhìn về phía Triệu Đức Trụ!
Trụ gia gia, càng già càng dẻo dai a!
Chữ "Thái" này, cũng không phải người bình thường có thể nện ra được!
Triệu Đức Trụ đen mặt: …
Giang Nam chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm trang!
"Trong chữ 'Thái' có chữ 'Đại’, cũng chính là quá, mang ý nghĩa vượt qua cực hạn, tạo nên đột phá, hàm ý này được áp dụng cho tòa nhà khoa học kỹ thuật là thích hợp nhất!"
"Đồng thời nó cũng có ý nghĩa "Thái Cực", dù sao văn minh Hoa Hạ ta có nguồn gốc lâu đời!"
"Sợ là chỉ có những nghệ thuật gia già đời "bác đại tinh thâm" như Triệu Bất Trụ mới có thể sáng tạo ra loại kiến trúc kinh diễm như vậy!"
Quan Hổ: Phụt~
Không được! Lão tử sắp nhịn không được!
Con mẹ nó "bác đại tinh thâm", Giang Nam! Hổ ca ai cũng không phục chỉ phục ngươi a!
Sean mang vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lấy bút ra điên cuồng ghi chép lại trong số!
[Giá trị oán khí từ Triệu Đức Trụ +1000!]
Này này này!
Thứ này ngươi cũng không cần ghi lại a, lão tử không cần mặt mũi sao?
Charles mê mang: "Diệu... Quá diệu! Tòa kiến trúc này thật nghệ thuật!"
Giang Nam cười hắc hắc: "Chứ sao? Anh chàng này hẳn cũng rất am hiểu nghệ thuật!"
"Cơ hội khó có được, thật vất vả mới tới đây, ngươi có thể tiến lên tự cảm thụ khí tức nghệ thuật!"
Khóe miệng Charles không khỏi nhếch lên một nụ cười!
"Đương nhiên, không ai hiểu nghệ thuật hơn ta!"
Nói xong liền tiến lên nhẹ nhàng chạm vào vách tường!
"Ừm! Không tệ! Rất..."
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Giang Nam đút tay vào túi, nhẹ nhàng búng ngón tay!
Trong tầng hầm ngầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật, nơi xà nhà chính có một lỗ đen hư không đột ngột xuất hiện, khiến xà nhà bê tông chống đỡ cả tòa nhà bị gặm đứt!
Giống như quân domino ngã, dẫn đến phản ứng dây chuyền!
Cả tòa nhà khoa học kỹ thuật ngay dưới cái nhìn chăm chú của mọi người sụp thành bã vụ, bụi mù nổi lên bốn phía!
Tay Charles cứng đờ giữa không trung, nụ cười trên mặt đọng lại, trán đổ mồ hôi!
Sụp... Sụp rồi?
Ta chỉ đụng một cái, cũng không dùng sức a!
Giờ phút này, tất cả mọi người há hốc miệng, vẻ mặt ngạc nhiên!
Giang Nam: Không!
"Ngươi làm gì vậy? Sao ngươi lại làm hỏng đồ của chúng ta?"
"Đây chính là một trong những tòa kiến trúc đắt giá nhất trong học viện chúng ta, bên trong đều là thiết bị nghiên cứu khoa học cao cấp!"
"Đứa nhỏ này sao lại có ý đồ xấu xa như vậy?"
Charles trừng mắt: "Ngươi...... Ngươi nói bừa! Ta vừa sờ vào nó liền sụp! Không trách ta được!"
[Giá trị oán khí từ Charles +1000!]
Giang Nam trừng mắt: "Ngươi đừng ngụy biện nữa! Ta thấy ngươi là cố ý trả thù!"
"Vừa rồi bị ta hắt xì trúng, cho nên nén giận trong bụng, mượn cơ hội để chỉnh sập tòa nhà khoa học kỹ thuật chúng ta!"
"Ngươi thật độc ác!"
Charles đỏ mắt: "Không phải! Ta không có..."
Giang Nam lau nước mắt: Ô ô~
"Uổng cho tác phẩm nghệ thuật tốt như vậy, liền bị ngươi phá hư! Bồi thường tiền đi!"
"Thiết bị bên trong đều rất đắt! Mau bồi thường tiền!"
Giờ khắc này, ngay cả Triệu Đức Trụ cùng Quan Hổ cũng ngây người!
Con mẹ nó?
Thế này cũng được sao?
Tiểu tử ngươi cố ý dẫn bọn họ tới đây, vì thấy tòa nhà này sắp sụp nên muốn mượn cơ hội làm thịt?
Quả thực quá đỉnh, kinh phí sửa chữa này không phải liền tới tay rồi sao?
Quả là học sinh ngoan!
Triệu Đức Trụ trợn tròn mắt: "Các ngươi trao đổi học thuật như vậy đó sao? Vô sỉ!"
Quan Hổ che mặt: "Chuyện này...... quả thực vô cùng đau đớn!"
Martin đen mặt: "Cái nơi này của các ngươi giống như đậu hủ vụn, đụng một cái liền sụp, sao có thể đổ lên người chúng ta?"
Giang Nam trừng mắt: "Nói bừa! Vậy trước đó vẫn còn đang yên đang lành thì các ngươi nói sao? Ta thấy các ngươi đang không muốn bồi thường tiền!"
Triệu Đức Trụ cười lạnh: "Nếu như các ngươi đã ôm loại ý đồ này tới! Vậy đợt trao đổi học thuật này cũng không cần tổ chức tiếp nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận