Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1218:

Chương 1218:
Giang Nam nhếch miệng cười: "Đương nhiên, chỉ cần ăn một loại trái cây thần kỳ, thần thức của ngươi có thể thức tỉnh, ta cũng đã thức tỉnh như vậy!"
Nói xong lại lấy ra một củ tỏi hắc hắc hắc từ trong túi quần!
Heidi nuốt nước miếng, ánh mắt lập tức bị tỏi đen hấp dẫn!
"Cái này có vị gì, có ngọt không?"
Giang Nam đưa cho Heidi: "Muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Heidi tràn đầy chờ mong: "Thật sao? Ngươi thật tốt!"
Nói xong muốn bắt lấy tỏi đen, nhưng mà lại bị Giang Nam nhét vào trong túi, vẻ mặt khó xử!
"Nhưng loại quả này rất trân quý, ta cũng chỉ còn một quả, rất quý trọng nha!"
Heidi vội vàng nói: "Ta dùng tiền tiêu vặt đổi với ngươi có được hay không? Dù sao ngươi cũng đã thức tỉnh thần thức, quả này liền cho ta ăn đi!"
Giang Nam do dự nói: "Vậy... vậy được rồi! Nhưng phải mười viên linh châu cấp Kim Cương mới được!"
Heidi nắm chặt con ếch nhỏ: "A? Lại mười viên nữa!"
Giang Nam gật đầu: "Đương nhiên! Nó đáng với cái giá này, đây chính là thần thức a!"
Heidi lúc thì nhìn ếch nhỏ, lúc thì nhìn tỏi đen, vẻ mặt do dự!
Cuối cùng vẫn móc ra 10 viên linh châu đưa cho Giang Nam: "Đây, nếu không có thức tỉnh thần thức, ngươi phải trả lại tiền cho ta!"
Giang Nam vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, ta có lúc nào đã lừa người chưa?"
Heidi gấp gáp nhận lấy tỏi đen nhét vào miệng liền ăn!
Ngay sau đó cô bị cay khóc!
Nhưng kế tiếp đã bị cảnh tượng trong đầu làm cho sợ ngây người, tất cả mọi thứ trong phạm vi hai ngàn mét lộ ra, toàn bộ đều nổi bật trong đầu!
Không khỏi hưng phấn nói: "Oa! Thật sự nha! Ta cũng có thần thức! Ta cũng là người tu tiên! Ta... A!!!"
Biểu lộ của Heidi trở nên hoảng sợ khi nhìn bản thân đen đến mức không thấy tay đâu!
Thật… Đưa tay không thấy năm ngón a!
Sao lại đen thành bộ dáng quỷ quái này chứ?
Heidi bị dọa vội vàng vén quần áo lên, lộ ra bụng, đen thành một mảnh!
Kéo cổ áo ra cúi đầu nhìn!
"Đen rồi! Đen hết rồi! Quả này của ngươi là loại quả rách gì chứ? Ta... ô ô ~~"
Giang Nam ho nhẹ: "Hắc chỉ là tạm thời thôi, 12 giờ sau liền khôi phục bình thường!"
"Thức tỉnh thần thức đương nhiên phải trả cái giá thật lớn a!"
Heidi nước mắt lưng tròng: "Thật sự sẽ trở lại như cũ sao?"
Giang Nam cười hì hì: "Đương nhiên! Ta lừa gạt người khi nào chứ?"
Heidi dụi mắt, vậy cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Giang Nam: "Ngươi đã có thần thức, liền giúp ta theo dõi gió thổi cỏ lay trong phạm vi hai ngàn mét đi!"
Heidi: Ồ... được thôi!
Hả?
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải?
--
Heidi đột nhiên phản ứng lại, trừng lớn hai mắt!
"Ngươi không phải cũng có thần thức sao? Tại sao muốn ta tới hỗ trợ dò xét? Ngươi có phải đang gạt ta hay không?"
Có phải Giang Nam muốn ta giúp hắn làm việc, mới cho ta ăn cái quả đen này hay không?
Chỉ thấy thần sắc Giang Nam không thay đổi, trong lòng lại hoảng hốt!
"Ta có tù binh tại sao phải tự mình điều tra? Tù binh thì cần phải hỗ trợ làm việc! Chuyện này ngươi cũng không biết sao?"
Heidi ngẩn ra, đúng vậy, ta là tù binh mà!
"Không... xin lỗi, lần đầu tiên làm tù binh, không có kinh nghiệm gì, để ta hỗ trợ điều tra là được!"
Giang Nam cười nói: "Như vậy mới đúng, không có kinh nghiệm thì học nhiều hơn, đến lúc đó làm tù binh cho người khác sẽ không còn lúng túng chân tay nha!"
Heidi không ngừng gật đầu, tuy rằng lời nói nghe có chút kỳ quái, nhưng cũng rất có đạo lý!
"Trên đầu ngươi vì sao lại mọc cỏ a? Ta có thể giúp ngươi túm xuống không?"
Giang Nam: "Ngươi dám ngắt nó, ta liền ngược đãi ngươi!"
"Ngươi có biết người tu tiên chúng ta có một loại thuật pháp có thể tăng cường chức năng hô hấp của thân thể sao?"
Ánh mắt Heidi sáng ngời: "Thuật pháp? Là thuật pháp gì?"
Giang Nam ho nhẹ, móc ra một cái núm vú giả ục ục: "Đúng! chính là nó, trong núm vú này của ta ẩn chứa một luồng khí tiên thiên, chỉ cần ngươi mút..."
Con ếch nhỏ: (T_T)
Chủ nhân ngươi đừng tin hắn nữa!
Ngươi như vậy ta sẽ không sống được bao lâu nữa!
……
Lúc này thời kể từ khi Giang Nam tiến vào tầng thứ tám đã qua chín giờ!
Trong rừng rậm, Mira một mình một người, lưng đeo túi sách nhỏ bước đi nhẹ nhàng, trong miệng ngâm nga ca hát!
"Tìm nào~ Tìm nào ~ Tìm Giang Nam ca ca nào ~"
Nhưng mà tiếng ca lại đột ngột dừng lại, chỉ thấy nụ cười trên khuôn mặt Mira trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn quanh bốn phía!
Rút ra một thanh dao găm tinh tế từ tài liệu dung linh ở một bên cặp sách!
Đúng lúc này, một bóng trắng trên cây nhanh chóng chạy xuống!
Đó là Ivy với cỏ trên đầu, khuôn mặt đầy phấn khích, vũ khí trong tay mạnh mẽ bổ vào trán Mira!
Mira nhanh chóng xoay người, lấy dao găm đỡ lấy!
"Keng!"
Tia lửa văng khắp nơi!
Ivy ngẩn ra, con nhóc này lại đỡ được?
Lập tức khảm đao của tay kia chém tới bả vai Mira!
Mira nheo mắt, lại giơ tay lên bắt lấy lưỡi dao, cứ như vậy bắt lấy, lưỡi dao xé rách da thịt, máu tươi chảy ròng!
Ivy ngạc nhiên, lấy tay chặn?
Nhưng mượn cơ hội này, Mira nhấc chân một cước đá vào bụng Ivy!
Cầm lấy đao của cô nhảy ra phía sau, Ivy bị đạp lui về phía sau ba bước, dao nhỏ rời tay, bị Mira kéo đi!
Ivy cũng giật mình, vốn cho rằng một đao là có thể chém chết!
Ai ngờ kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người!
Chỉ thấy Mira giơ tay quăng khảm đao đoạt được ra xa, đóng ở trên thân cây một bên, mặt không chút thay đổi nhìn bàn tay nhỏ bé chảy máu của mình!
"A ~ quên mất nơi này không thể dùng dị năng rồi, sớm biết như vậy biến lớn rồi lại nhảy vào nha..."
Ivy nhìn Mira chảy máu, mặt mũi ửng hồng: "A ~ rất đau đúng không? Thưởng thức loại đau đớn này đi, bởi vì kế tiếp ta sẽ làm cho ngươi càng đau!"
Mira: ??? Hả ~
"Đau? Chỉ chút này thôi sao?"
Ivy: Hả? Ngươi không đau sao?
Lúc này đến phiên Ivy bối rối, vẻ mặt không sao cả kia của ngươi là cái quỷ gì vậy?
Sau vài hơi thở, vết thương trên tay Mira đã khép lại cực nhanh, khôi phục nguyên trạng!
Cho dù thân ở trong trường lực khốn linh, bị phong ấn dị năng linh lực, tế bào vĩnh sinh của Mira vẫn có thể phát huy tác dụng!
Ivy mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi!
Vết thương... Tự lành rồi?
Sao có thể như vậy được! Nhóc con thoạt nhìn mới 12 13 tuổi này đến tột cùng có lai lịch ra sao?
Mira lạnh lùng nói: "Đau đớn trên thân thể thì tính là gì? Trên thế giới này không ai biết rõ cảm giác của đau đớn gì hơn ta!"
"Ta không biết ngươi rốt cuộc đã trải qua cái gì mới trở nên điên như vậy! Ngươi cho rằng như vậy thì đặc biệt lắm sao?"
"Ngươi cũng thật đáng thương!"
Biểu tình của Ivy dần dần dữ tợn: "Ngươi lại biết ta cái gì? ta chính là muốn khiến cho thế giới này thưởng thức đau đớn!"
"Tất cả đau đớn ta đã trải qua ta đều phải trả lại, thế giới này nợ ta!"
Mira híp mắt: "Ta mặc kệ ngươi! Nói thật ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt!"
"Giang Nam ca ca là ánh sáng duy nhất của ta! Ngươi dựa vào cái gì chém hắn bị thương chứ?"
"Ngươi rất điên phải không? Nếu như ta không gặp được Giang Nam ca ca! Ta sẽ còn điên hơn ngươi!"
Vừa dứt lời, trong mắt Mira phát ra sát ý ngút trời, oán hận khắc cốt ghi tâm!
Trong tay cầm chặt dao găm, xông về hướng của Ivy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận