Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1315:

Chương 1315:
Giang Nam cùng Dương Kiên vừa đi ra khỏi khách sạn, vô số đèn flash không ngừng chụp!
Microphone đưa ra tới hai ba mươi cái, các loại vấn đề cũng liên tiếp đến không ngừng!
Sắc mặt Dương Kiên không thay đổi: "Sau khi nhận huân chương sẽ thống nhất tổ chức họp báo!"
"Kính xin các vị đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi!"
Trong lúc nói liền mang Giang Nam bước lên xe quân đội, rời đi trong tiếng suy đoán của một đám phóng viên!
Giang Nam trên xe có vẻ có chút khẩn trương, đứng ngồi không yên!
Dương Kiên cười nói: "Lúc mới gặp ta, cũng chưa từng thấy ngươi khẩn trương như vậy!"
Giang Nam cười hắc hắc: "Vậy có thể giống nhau được sao?"
"Giống như khi phỏng vấn, gặp bảo vệ cửa thì ta khẩn trương làm gì? Lần này thì khác? Trực tiếp gặp cấp trên!"
Mặt Dương Kiên tối sầm lại, tốt xấu gì ta cũng là tổng bí thư, bảo vệ cửa cái quỷ quái gì chứ?
[Giá trị oán khí từ Dương Kiên +666!]
"Tổng Chỉ Huy vẫn rất thích ngươi, đừng có áp lực trong lòng, biểu hiện như bình thường là được, cứ là mình!"
Giang Nam nở nụ cười thâm sâu!
"Như vậy sao, vậy ta liền yên tâm!"
Dương Kiên: "Cái kia ~ Ngươi khiêm tốn một chút thì tốt hơn! Ngươi như vậy trông quá kiêu ngạo!"
Đoàn xe đi lòng vòng, lập tức đi tới quân doanh ở thủ đô!
Nhìn lá cờ tung bay kia, Giang Nam liền xuất thần, thân thể theo bản năng băng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trang!
Dương Kiên ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên một vòng cong!
Tiểu tử thối!
Chính bởi vì một lòng nhiệt tình này của Giang Nam, trong nhà cũng mới vô điều kiện tin tưởng vào Giang Nam!
Lựa chọn mắt nhắm mắt mở với đống đạo cụ cổ quái tầng tầng lớp lớp của Giang Nam!
Vẫn duy trì thái độ chẳng quan tâm!
Dưới sự dẫn dắt của Dương Kiên, hai người một đường đi vào sâu trong bộ quân sự!
Trên đường gặp được không ít nhân viên công tác đang bận rộn, người thấy Giang Nam đều nở nụ cười!
Chào xong còn không giơ ngón tay cái lên!
Lấy được hạch tâm tầng tài nguyên, bên được lợi đầu tiên chính là bộ đội linh võ đóng quân tại các tỉnh!
Việc trang bị vụ khí khốn linh đã không còn là vấn đề nữa, mà đối với việc Giang Nam đã làm hết sức để tranh đoạt được, tất nhiên là hết sức cảm kích, cùng với sự tôn kính!
Giang Nam cũng cười đáp lễ, vẻ mặt đều cười cứng đờ!
Một đường đi tới khoản sân văn phòng lớn bên trong, cây bạch quả trong sân đều mọc ra chồi non!
Hai người vừa mới vào sân liền thấy một lão già mặt mũi hiền lành đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây chơi cờ tướng, trong tay cầm một vại trà lớn!
Một thân thường phục, trên mặt có không ít nếp nhăn, viết đầy dấu vết của năm tháng!
Nhưng mà thân thể cốt lại rất cường tráng, hai tròng mắt lấp lánh có thần!
Chính là Tổng Chỉ Huy bộ đội linh võ Địch Duệ!
Điều khiến Giang Nam ngạc nhiên chính là, Tổng Chỉ Huy thế mà không phải là linh võ giả, trong cơ thể cũng không có một chút linh lực nào!
Mà đối diện Địch Duệ cũng là một lão già, tóc mai hoa râm!
Một thân quân trang, đi đứng có chút bất tiện, còn chống quải trượng!
Mấy vết sẹo bên trái khuôn mặt đan xen trên da đầu có chút nổi bật!
Vị trí da đầu có sẹo trên không mọc tóc, Giang Nam liếc mắt một cái liền nhận ra!
Đó là vết sẹo bị mảnh vỡ đạn pháo đánh trúng để lại, thật sự đúng là mệnh cứng! Trong lòng không khỏi nghiêm nghị kính nể!
Cựu chiến binh!
Không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Kiên ca, ta biết Tổng Chỉ Huy, NHƯNG người kia là ai?
Dương Kiên cười nói: "Chỉ huy bộ đội linh võ phía bắc! Dương Chí Nghị - Dương lão!
Giờ phút này, Dương Chí Nghị trên bàn cờ đã bị "chiếu tướng", đỏ mắt không ngừng vò đầu!
"Chậc! Mỗi lần lão tử tới đây đều bị ngươi kéo lại đánh cờ, chỉ biết ngược lão tử?"
"Nhóm vũ khí khốn linh đầu tiên, trước tiên an bài tới phía bắc cho ta!"
Địch Duệ cười nói: "Đều đã nói, người thắng ta liền an bài cho ngươi, phương bắc không cần vội, an bài cho phía tây trước!"
Dương Chí Nghị vừa muốn nói, liền nhìn thấy Giang Nam cùng Dương Kiên ở trong sân, ánh mắt không khỏi sáng lên!
"Ha ha! Tiểu tử ngươi tới rồi? Có thể gặp được tên nhóc này, cũng không uổng phí!"
"Không hổ là hán tử xuất thân từ phương bắc chúng ta, đợt hành động này đánh rất đẹp!"
Giang Nam nhu thuận nói: "Chào Dương lão tiền bối!"
Dương Chí Nghị hiển nhiên rất thích Giang Nam, chống quải trượng đứng dậy, hung hăng vỗ vỗ bả vai Giang Nam!
Địch Duệ cười nói: "Đến rồi à? Lại đây ngồi, chơi tiếp với ta!"
Trán Giang Nam toát mồ hôi: "A? Muốn chơi cờ với ta sao? Ta chỉ biết một chút!"
Địch Duệ vẫy tay, vẻ mặt hòa ái: "Đừng câu nể, cứ thả lỏng đi!"
"Cờ tướng này cũng giống như mang binh đánh trận, mỗi lần tiểu tử ngươi ra trận, trận sau lại càng hay hơn trận trước!"
"Qua được một ải, mọi ải đều qua, tới thử xem!"
Dương Kiên cũng dùng khuỷu tay không ngừng huých vào Giang Nam, điên cuồng nháy mắt!
Giang Nam thấy thật sự không lay chuyển được, cũng chỉ có thể đặt mông ngồi đối diện Địch Duệ!
Địch Duệ cười nói: "Có bao nhiêu năng lực thì sử dụng bấy nhiêu năng lực!"
"Nếu thắng ta, thế nhưng có khen thưởng, đừng để cho ta thất vọng!"
Giang Nam vừa nghe có phần thưởng, lập tức tinh thần phấn chấn, hai mắt tỏa sáng!
"Địch gia gia, nếu người đã nói như vậy rồi thì ta đây cũng không dám khiêm tốn nữa, chơi hết sức mình!"
Vì phần thưởng! Giang Nam ta chắc chắn dốc hết toàn lực!
Dương Kiên: (=_= ) …
Sự căng thẳng vừa rồi đâu rồi?
Nhắc tới phần thưởng, ngươi có cần phải liều mạng như vậy hay không?
Địch Duệ cười ha ha: "Được được, hôm nay gia gia liền xem ngươi có mấy phần bản lĩnh! Bày cờ!"
Hai người bày cờ xong, Địch Duệ rất hào phóng nhường Giang Nam ra tay trước!
Giang Nam không chút khách khí!
Nương theo tiếng "bốp bốp!" rơi xuống, trận chiến trên bàn cờ bắt đầu!
Dương Kiên đứng ở phía sau Giang Nam, ngay cả Dương Chí Nghị cũng chuyển băng ghế tới, ngồi bên cạnh bàn cờ xem một cách hăng hái!
Chỉ thấy Giang Nam không chút nghĩ ngợi, ra quân cực nhanh!
"Ta nói cho ngươi biết, cũng không thể bởi vì ta là Tổng Chỉ Huy mà nhường ta, ta không nhìn nổi hành đồng này!"
Giang Nam cười rạng rỡ: "Đàn ông! Nhất định phải nhanh! Địch gia gia yên tâm, ta đang dùng sức để tranh lấy phần thưởng!"
Địch Duệ lắc đầu bật cười, xuống cờ như ngươi, rơi vào bẫy của ta cũng không biết!
Đúng là vẫn còn quá trẻ a!
Lập tức lại cùng Giang Nam đối chiến, đảo mắt chém giết hơn phân nửa!
Nụ cười trên mặt Địch Duệ liền biến mất, thời gian suy nghĩ càng lúc càng dài!
Mà Dương Chí Nghị ở một bên cũng nóng nảy: "Suy nghĩ cái rắm! Ăn xe hắn đi!"
Địch Duệ lắc đầu: "Ồn ào! Ăn xe hắn ta sẽ hết pháo! Đây là bẫy!"
"Không! Không đúng! Là bẫy trong bẫy! Ăn vào... Tê..."
Vừa tự hỏi vừa bắt đầu điên cuồng nói thầm!
Trán đổ mồ hôi!
Đây đâu phải là biết một chút? Phải là cực kỳ thuần thục mới đúng?
Thanh niên bây giờ đều khiêm tốn như vậy sao?
Ngược lại đã dẫn ta bẫy vào, hạ cờ cũng không cần suy nghĩ?
Là loại não gì thế này!
Nhưng nếu chịu thua, vậy mặt mũi đều mất hết rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận