Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1428:

Chương 1428:
Con mẹ nó toàn là sữa hạt nhân a, một cái ná cao su cũng không ra?
Đây là tỷ lệ rác rưởi gì chứ? Lúc trước dù sao cũng không tới mức này đúng không?
Năm triệu đều uổng phí?
"Không phải nói hôm nay thời tiết rất tốt, may mắn không thể thiếu sao?"
Đây là cái quỷ gì chứ?
[Hiện tại tâm tình không tốt! Tỷ lệ ra đồ sẽ ít đi!]
[Hừ ~]
Giang Nam trừng mắt! Ai ui? Ta vừa ra khỏi học viện, ngươi liền muốn trở mặt đúng không?
Ta đi khắp nơi chọc giận người khác, biến thế gian này thành kẻ địch, muốn kiếm chút oán khí dễ dàng lắm sao?
Lại còn muốn ăn chặn ta? Trước đó chẳng phải còn ra sức nịnh nọt ta sao?
Muốn trở mặt đúng không?
"Lại muốn gây chiến đúng không? Lại muốn tổn thương nhau đúng không?"
"Ngươi đã muốn chọc giận ta như vậy, ta liền phải gọi điện thoại xả giận với người khác!"
Nói xong mở danh bạ điện thoại di động ra, liền muốn tìm số điện thoại của Đại Hắc để gọi qua!"
[Đừng mà đừng mà! Ta chính là bảo bối của ngươi!]
[Mãi yêu &LT3;!]
Giang Nam trợn trắng mắt, lúc này mới chịu ngoan ngoãn!
Rút thêm hai triệu nữa!
[Chúc mừng trúng thưởng! Phần thưởng: Một thanh ná cao su bách phát bách trúng!]
[Chúc mừng...]
Tỷ lệ nổ quả nhiên tăng lên không ít, sau 10 đợt lần rút liên tiếp 10 lần, ra hơn 60 thanh ná cao su!
Lần thứ mười một, Giang Nam sửng sốt!
[Cảm ơn đã chiếu cố! Giải khuyến khích: Bánh bích quy cầm tinh!]
[Cảm ơn đã chiếu cố...]
Ánh mắt Giang Nam trở nên sáng ngời, đồ mới? Nhanh như vậy đã ra giải thưởng mới rồi sao?
Niềm vui bất ngờ này tới khiến cho ta không kịp đề phòng a!
Rút thưởng kết thúc, giá trị oán khí chỉ còn hơn 300 ngàn, kho vật phẩm lại có thêm 80 khối bánh bích quy nhỏ!
Giang Nam nuốt một ngụm nước miếng!
Tuy rằng giải khuyến khích từ trước đến nay tương đối hố người, nhưng tác dụng cũng rất là cường hãn!
Sữa bom hạt nhân trước đó cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều!
Giang Nam đang chuẩn bị kiểm tra tác dụng của bánh bích quy, đúng lúc này!
Cảm giác trước người mình chợt lóe lên một cái bóng, một luồng gió thơm đập vào mặt!
Chỉ thấy Trần Hi lại xốc chăn của Giang Nam lên, trực tiếp chui vào!
Một tay bắt lấy Giang Nam cổ tay, đặt ở trên ngực của mình!
Một tay ôm lấy cổ Giang Nam, cả người đều áp sát lại gần!
Chân cũng ổn định đặt ở trên đùi Giang Nam!
Giang Nam căng thẳng, nhưng xúc cảm trên tay lại khiến cho Giang Nam bối rối!
Cúi đầu nhìn cổ áo Trần Hi, tay mình bị hãm sâu bên trong!
Cái quái gì vậy? Tình huống này là sao?
Ta thế nhưng cũng không làm gì cả, là ngươi dẫn bóng va chạm vào ta trước, ngươi phạm quy trước, Giang Vô Tội ta không có chút liên quan!
Chỉ thấy Trần Hi tiến đến trước mặt Giang Nam, hạ giọng: "Đừng nhúc nhích, các cô ấy đều ngủ rồi, ngươi cũng không muốn đánh thức các cô ấy đúng không?"
Giang Nam:
Đại Lang Diệt vậy mà lại nói trúng? Đến tập kích ban đêm sao?
Lúc này vẻ mặt Giang Nam vô cùng lo lắng, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, thân thể đều cứng đờ!
Vẻ mặt Trần Hi đắc ý, gấp rồi sao? Gấp là được rồi!
Giang Nam đè thấp thanh âm vội nói: "Ngươi đã rửa chân chưa? Cứ như vậy mà lên giường ta? Chăn đều bị ngươi làm dơ!
Chân của cô cũng không phải bẩn bình thường a!
Trần Hi:
Đã lúc nào rồi? Ngươi còn quan tâm ta đã rửa chân hay chưa?
Trọng điểm không phải là hiện tại hai ta nằm cùng một chỗ, tay của ngươi còn đặt ở trên ngực của ta sao?
[Giá trị oán khí từ Trần Hi +777!]
[Giá trị oán khí từ...]
"Ta đã lấy khăn ướt lau qua rồi, hừm~ ngươi có thể đừng nói sang chuyện khác không?"
Nói xong thân thể dán càng gần, tay cầm lấy cổ tay Giang Nam càng thêm dùng sức!
Chỉ thấy khóe miệng Trần Hi cong lên, tiến đến bên tai Giang Nam!
"Đừng nhúc nhích, nếu ngươi loạn động, ta liền kêu ngươi phi lễ ta, đánh thức hết mọi người ở toa xe này!"
"Ngươi đoán xem nếu Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sẽ có biểu tình như thế nào?"
"Những người trong xe sẽ tin tưởng một cô gái yếu đuối như ta, hay sẽ tin tưởng nam nhân thối ngươi chiếm tiện nghi của ta?"
Nói xong trên mặt Trần Hi lộ ra nụ cười xấu xa như hồ ly, dáng vẻ như thể đã thực hiện được gian kế!
Thân thể Giang Nam cứng đờ!
Chết tiệt! Ngươi là đang muốn đổ phân lên đầu ta a? Ngươi ác độc, ngươi tâm cơ, ngươi không phải người!
Nếu Đại Lang Diệt mà biết ta không cho cô đến gác đêm, nửa đêm lại vụng trộm cùng máy sản xuất oán khí chơi bóng chuyền? Chắc chắn sẽ khóa cổ họng ta đúng không?
Tuyết Tuyết Mira sẽ nhìn ta như thế nào?
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Thấy Giang Nam bị mình uy hiếp, Trần Hi nghiến răng!
"Ngươi cứ như vậy không muốn ở chung với ta sao? Trần Hi ta có chỗ nào không tốt bằng bọn họ?"
"Ta có bối cảnh, có năng lực, thực lực cũng không kém! Cũng chưa từng yêu đương!"
"Ngươi có biết trước khi ta cùng nhóm người ông nội tới gặp ngươi, đã phải chuẩn bị tâm lý cỡ nào hay không? Ta nhấn thích tất cả động thái của ngươi, ngươi cũng không thèm liếc ta một cái?"
Giang Nam tỏ vẻ trầm tư: "Có chỗ nào không bằng sao? Chỗ nào cũng không bằng!"
Trần Hi:
"Ta nhổ vào! Làm sao có thể! Ta muốn chứng minh cho ngươi xem, ta là một cô gái ưu tú!"
"Không chọn ta, đó là tổn thất của ngươi! Cho ngươi thêm một cơ hội!"
"Ta ra lệnh cho ngươi! Bây giờ! Lập tức! Yêu đương với ta! Ngươi đừng có mà không biết điều, nếu không ta sẽ la lên!"
Giang Nam:
Cái gì cơ?
Yêu cầu vô lý như vậy thật đúng là lần đầu tiên ta nghe được a?
Bắt buộc yêu đương? Thô bạo như vậy sao?
Ngươi làm một máy sản xuất oán khí đúng là rất ưu tú, nhưng làm nữ sinh ta thật không nhìn ra nha!
Chỉ thấy thần sắc Giang Nam biến đổi, trong ánh mắt tràn ngập sự thâm tình!
Khẽ vuốt má Trần Hi.
"Nha đầu ngốc, đừng như vậy, ta sẽ đau lòng cho ngươi!"
"Mười dặm gió xuân cũng không bằng ngươi, cho dù là biển hoa nở rộ cũng không bằng nụ cười khuynh thành này!"
Trần Hi bối rối, ánh mắt cũng trở nên mê mang, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nam, bị sờ vào má, cả người tựa như bị điện giật!
Cái này... Nhanh như vậy liền yêu đương sao? Cảm giác thật ngọt ngào a!
"Tiến... Tiến triển cũng quá nhanh nha, đừng khen ta như vậy, cứ bình thường là được!"
Giang Nam nhân cơ hội đứng dậy, một tay thuận thế ôm lấy cằm Trần Hi, một tay rời khỏi ngực, nắm lấy bàn tay của cô!
"Ba ngày trước, ta còn không tin trên thế giới này có nhất kiến chung tình, thẳng đến khi ta gặp được ngươi!"
"Đã từng có lúc, có một phần tình yêu chân thành tha thiết bày ở trước mặt của ta, mà ta lại không quý trọng, hiện nay lại hối hận không kịp!"
"Mà lúc này đây, ta không muốn lại bỏ lỡ!"
Trần Hi cảm thấy xấu hổ, cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận