Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 927 -



Chương 927 -




Giang Nam chột dạ nói: "Có... có thể là do ghế mát xa của xe này bị rò điện hay không?"
Mấy người nhao nhao im lặng, với bản lĩnh này của Diệp lão gia tử, cầm dao phay chặt dây điện cũng không có chuyện gì!
Con mẹ nó ghế ngồi rò điện!
Diệp Trấn Quốc mang vẻ mặt như thấy quỷ, hồi tưởng lại cảm giác toàn thân tê liệt vừa rồi, không khỏi rùng mình một cái!
Mấy người lần nữa lên xe, chẳng qua lần này Diệp Trấn Quốc không dám ngồi hàng đầu, để Giang Nam lên ngồi!
Đạp vỡ kính chắn gió, Giang Nam dùng rào cản không gian chắn gió, xe tiếp tục chạy!
Mà trong lòng Giang Nam miễn bàn kích động tới cỡ nào!
Hiệu quả tê liệt tốt tới vậy sao?
Ngay cả Đạo Thiên cũng có thể bị tê liệt trong nháy mắt?
Như vậy nếu là Hoàng Kim, một ngón giữa của lão tử đâm xuống liền tê liệt nửa giờ?
Đây chẳng phải là điểm huyệt trong truyền thuyết đó sao?
Mẹ ơi! Ta đã học được một kỹ năng mới!
Ha ha ha ha!
Phía sau, ánh mắt Diệp Trấn Quốc tràn ngập hoài nghi, không ngừng đánh giá Giang Nam!
Không đúng! Tiểu tử này không đúng!
Trong lòng Giang Nam hoang mang, nếu như bị Diệp lão ca phát hiện vừa rồi là do ta đâm hắn, hắn nhất định sẽ đánh ta khóc a!
Phải nhanh chóng tháo xuống mới được!
Vì thế hai tay Giang Nam cắm vào túi quần, trùng động không gian nối liền hai túi quần, vừa muốn tháo nhẫn trên tay trái xuống!
Vẻ mặt Giang Nam lập tức cứng đờ!
Sao không tháo nhẫn ra được?
Giống như ngón giữa của hắn sinh ra đã là hoàng kim!
Hơn nữa hiện tại không phải là vấn đề không tháo nhẫn xuống được, mà là ngón giữa của lão tử cũng trở nên cứng ngắc!
Ngay cả việc cong ngón tay cũng làm không được a, căn bản không thể thu trở về!
Bốn ngón tay còn lại cũng gặp tai ương, muốn duỗi cũng duỗi không thẳng!
Cho nên lão tử vẫn phải dựng thẳng ngón giữa màu vàng?
Mẹ nó cái này là tác dụng phụ sao?
Ta biết mà! Bắt buộc đeo vào ngón giữa thế này, chắc chắn không có chuyện tốt!
Không lấy xuống được, xem lão tử dùng sức tạo kỳ tích a!
Nói xong hai tay đút vào trong túi quần, bắt đầu dùng tay phải điên cuồng tháo nhẫn ngón giữa tay trái!
Dùng sức tới mức mặt đều đỏ bừng!
Lê Băng đang lái xe thì dùng dư quang liếc mắt nhìn Giang Nam, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức đỏ bừng!
Cũng không lén lút một chút?
Biên độ động tác này của ngươi cũng quá lớn đi!
Ừm... nhưng cũng đúng!
Dù sao thiên phú dị bẩm!
Giang Nam sốt ruột rồi, đúng rồi! Bánh pudding!
Dùng bánh pudding làm tay nắm nhỏ lại, nhỏ đi là có thể tháo nhẫn ra!
Ta đúng là một tiểu quỷ cơ linh!
Tay phải móc ra một cái bánh pudding rồi ăn, dưới sự chờ mong của Giang Nam, tay trái bắt đầu nhỏ đi!
Nhưng khiến Giang Nam tuyệt vọng chính là, ngón giữa màu vàng căn bản không thể khống chế! Bốn ngón tay còn lại vẫn không duỗi thẳng được!
Trên bàn tay nhỏ bé dựng thẳng một ngón giữa màu vàng cực lớn?
Thế này lại càng kỳ quái hơn, được chứ?
Giang Nam tức giận dùng hết khí lực toàn thân, điên cuồng tháo nhẫn, cắn chặt răng, thần sắc dữ tợn!
Nhưng mà trong lúc bất tri bất giác, ba người Diệp Trấn Quốc Triệu Đức Trụ và Hàn Mộng Lộ từ phía sau lại gần!
Nhìn chằm chằm Giang Nam không ngừng!
Triệu Đức Trụ: "Tên nhãi nhà ngươi để tay ở trong túi quần mân mê cái gì vậy?"
Hàn Mộng Lộ: "Giấu bảo bối gì vậy?"
Diệp Trấn Quốc vẻ mặt hồ nghi: "Không đúng! Ta càng nghĩ càng không đúng! Lấy tay ra cho ta xem!"
Thân thể Giang Nam cứng đờ, biểu tình chột dạ, rút tay phải từ trong túi quần ra!
"Ta... Ta cũng không làm cái gì cả!"
Diệp Trấn Quốc gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nam: "Tay trái! Tay trái cũng lấy ra xem!"
Giang Nam: ! ! !
Không thể lấy ra! Đánh chết không thể lấy ra!
Cái này nếu lấy ra cho Diệp lão ca xem, đó chẳng phải là giơ ngón giữa với Đạo Thiên sao?
Còn là ngón tay màu vàng!
Tuyệt đối sẽ bị đánh khóc a!
Lê Băng vội vàng mở miệng nói: "Ai nha ~ Diệp lão gia tử ngài cũng thật là! Giang Nam người ta cũng có riêng tư nha!"
"Các ngươi cũng không thể tùy tiện nhìn!"
Vẻ mặt Giang Nam cảm động, vẫn là Lê Băng tốt nhất!
Vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng có riêng tư!"
Giờ khắc này, mọi người trong xe đều quay đầu nhìn về phía tay trái mà Giang Nam giấu trong túi quần không chịu rút ra!
Mọi người lúc này đều lộ ra nụ cười thiếu đạo đức!
Giang Nam đen mặt, các ngươi cười cái quỷ gì a?
Có phải đã hiểu lầm cái gì không?
Ta thật sự không có làm chuyện gì kỳ quái cả, chỉ là không muốn cho các ngươi nhìn thấy ngón tay vàng của ta mà thôi!
Dù sao loại vật như bàn tay vàng này bình thường chẳng phải đều phải giấu đi sao!
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!
Vẫn tốt hơn là để cho Diệp lão ca biết vừa rồi là ta hắn tê liệt!
Xe chạy thẳng đến tổng bộ Long Uyên, trong phòng chỉ huy, đám người Dương Kiên đều chờ ở đây, vẻ mặt chờ mong!
Mở cổng!
Chỉ thấy trên mặt Giang Nam mang theo nụ cười sáng lạn, tay trái đút túi, lấy một tư thế kỳ quái đi vào phòng chỉ huy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận