Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1133 -



Chương 1133 -




Giang Nam nghiêm túc nói: "Đây là màu xanh lá cây, là màu sắc thần kỳ, sinh cơ bừng bừng, không lúc nào là không thể hiện ra sinh mệnh chân lý!"
"Tại Thâm Uyên âm lãnh mù mịt này, hiện nay lại bị bảy đại tội nguyền rủa âm u bao phủ, mà màu xanh biếc này đang đại biểu cho cái gì chứ?"
"Tục ngữ nói rất đúng, nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu nhất định phải mang chút màu xanh, ta nghĩ thứ này chính là lời giải thích hoàn mỹ nhất cho tình huống hiện giờ đi?"
Đám người Hans nuốt nước miếng, nghe có vẻ có chút đạo lý nhỉ?
Trong thoáng chốc, tựa hồ không thấy ghét màu xanh lá cây như vậy!
Nhưng mà mấy người Lăng Phong đều sắp nghẹn điên rồi!
Không hổ là Nam Thần xuất thân từ chủ sạp hàng vỉa hè a, mảng lừa người đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm này, một chữ thôi! Đỉnh!
Một cái nón xanh rách nát không biết đào từ đâu ra cũng khiến ngươi thăng cấp sinh mệnh?
Miệng lưỡi dẻo quạo!
Giờ phút này trong lòng Đào Hân Di căng thẳng, thuộc tính dạy học trực tiếp đăng nhập!
Này này này, ý của câu nói kia không phải là như vậy a!
Sao ngươi lại có thể dạy người lầm đường lạc lối như vậy chứ?
Xem ra Tiểu Nam có lẽ thật sự cần mình phụ đạo thêm môn văn vào buổi tối rồi.
Lòng Hans đều theo nhấc lên: "Thứ đồ chơi này rốt cuộc dùng như thế nào?"
Thần sắc Giang Nam nghiêm túc: "Lúc đội mũ lên đầu, ngươi nhất định phải tìm một nơi không có người, chỉ một mình ngươi!"
"Một khi bị người nhìn thấy, nói không chừng Thiên Phạt Nguyên Tội lập tức sẽ tìm tới cửa, dù sao Thiên Phạt khẳng định là không muốn loại vật như mũ trừ tai ách này tồn tại!"
Mỗi người đều nằm dưới ánh mắt của Nguyên Tội Thiên Phạt!
Hans trịnh trọng gật đầu, âm thầm ghi tạc trong lòng, mình thật sự không chịu nổi lần thứ tư a!
"Sau đó cần ta làm như thế nào?"
Giang Nam nghiêm túc nói: "Ngươi cần đội mũ trừ ách đầy một giờ!"
"Một giờ này, cũng là thời gian mật bảo phát huy tác dụng, nó sẽ hấp thu vận rủi trong cơ thể ngươi, sau đó ngưng tụ ra một mầm cỏ từ trên đỉnh đầu của ngươi rồi mọc ra!"
Lời này vừa nói ra, đám người Lăng Phong trong nháy mắt liền mất bình tĩnh, trong mắt đầy cổ quái!
Tựa hồ trước đó trên đầu Giang Nam cũng mọc mầm cỏ thì phải?
Hơn nữa sau khi nhổ xuống, chúng ta vừa nhìn hắn liền tức giận, cứ muốn đánh hắn?
Vẻ mặt Hạ Dao bừng tỉnh đại ngộ, cái quỷ gì mà Thiên Phạt Nguyên Tội? Fcais gì mà đám phán? Tất cả đều là hư ảo!
Mục đích cuối cùng của Tiểu Nam chỉ sợ là muốn khiến cho Hans cam tâm tình nguyện đội cái mũ này lên đi?
Hans ngạc nhiên nói: "Ngươi nói sau khi đội xong mũ trừ tai ách này trên đầu ta sẽ mọc cỏ?"
Giang Nam buông tay: "Đương nhiên, đây chính là bảo vật đến từ tám tầng Thâm Uyên, ta thậm chí đều hoài nghi nó không phải đồ vật thuộc thế giới này của chúng ta!"
"Cỏ mọc trên đỉnh đầu ngươi, tên là cỏ vận rủi, là do vận rủi trong thân thể ngươi hội tụ mà thành!"
"Cỏ vừa mọc ra ngươi liền cần phải nhổ xuống! Dùng thứ này loại bỏ vận rủi, thẳng đến khi đỉnh đầu không còn mọc cỏ, đã nói rõ vận rủi trong cơ thể ngươi bị loại bỏ sạch sẽ!"
"Nguyên Tội Thiên Phạt sẽ không tìm được ngươi nữa!"
Chung Ánh Tuyết điên cuồng véo đùi mình, thân thể run rẩy!
Mình rõ ràng nhớ sau khi nhổ cỏ sẽ khiến cho người ta càng thêm chán ghét a!
Tiểu Nam quá xấu xa...
Hans hoảng sợ nói: "Thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Giang Nam chắc chắn nói: "Đúng là thần kỳ như vậy, nhớ kỹ nhất định phải canh trước khi cỏ xui xẻo mọc ra liền nhổ đi!"
Nếu không cỏ xui xẻo sẽ biến thành ngòi dẫn lôi hấp dẫn Nguyên Tội Thiên Phạt!
"Nếu ngươi rút không ra, vậy để cho đàn em của ngươi hỗ trợ giám sát cũng được, cơ hội chỉ có một lần, bản thân tự quý trọng đi!"
Nói xong liền ném mũ trừ tai ách trong tay cho Hans!
Hans liếm liếm đôi môi khô khốc, cực kỳ trân quý ôm vào trong ngực!
"Thứ này tốt nhất là có tác dụng, nếu không ngươi biết hậu quả!"
Giang Nam đứng dậy cười nói: "Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, ta cam đoan từ nay về sau Nguyên Tội Thiên Phạt sẽ không tìm tới ngươi nữa!"
Trong lòng đều vui vẻ điên rồi!
Ngươi cứ nhổ đi, mãi nhổ cỏ, cỏ trên đỉnh đầu sẽ không nở hoa được!
Ha ha ha ha!
Như vậy tác dụng phụ của mũ tha thứ không chỉ đơn giản là 24 giờ!
Lúc nữ vương mở tiệc...
Khặc khặc khặc khặc...
Nói xong Giang Nam liền dẫn người rời khỏi tòa nhà tổng bộ, thời gian mình được tha thứ sắp hết.
Nếu không đi, lát nữa nói không chừng thật sự bị chơi chết!
Trong phòng họp, ánh mắt của Hans đầy chờ mong nhìn mũ trừ tai ách trong tay!
Mà các đàn em tất cả đều đỏ mắt!
"Lão đại, thật sự thả hắn đi như vậy sao? Giang Nam căn bản không để ngươi vào mắt a!"
"Đâu chỉ không để ở trong mắt, rõ ràng là đạp dưới lòng bàn chân!"
"Hắn vậy mà dám vả miệng, lão đại ngươi không nổi giận sao?"
Giờ phút này Hans hồi tưởng lại một màn vừa rồi, thiếu chút nữa khiến bản thân tức giận hộc máu té xỉu, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Giá trị oán khí điên cuồng cập nhật!
Chịu loại uất ức này? Lão tử làm sao có thể nhịn đến bây giờ còn chưa động thủ?
Lão già nhát gan vừa rồi thật sự là ta?
Thật sự là gặp quỷ!
Hans cắn răng: "Trước hết cứ để cho hắn phách lối một đoạn thời gian, chờ ta dùng mũ trừ tai ách, thu phục Thiên Phạt Nguyên Tội, lại chậm rãi thu thập hắn!"
Hắn thật sự sợ lại bị trừng phạt một phen!
Nhanh như chớp chạy đến kho bảo hiểm của tổng bộ, khóa bản thân ở bên trong!
Trịnh trọng đội mũ trừ tai ách lên đầu, vẻ mặt chờ mong!
Một giờ sau, trong nháy mắt ta bước ra khỏi cửa hầm bảo hiểm này, liền bắt đầu cuộc sống hạnh phúc a!
Vân Hà! Hãy chờ ta tới lay động càn khôn với ngươi!
Mà đám đàn em Hắc Trảo ở bên ngoài mang vẻ mặt nghẹn khuất!
"Lão đại vương bát, bị đánh tới như vậy mà cũng tha thứ cho người ta? Đồ con rùa!"
"Ta thấy ta mà vả mặt lão đại một cái cái, hắn cũng không dám đánh trả!"
"Đi theo một lão đại như vậy, quả thực nghẹn khuất muốn chết, ta muốn từ chức, qua bên Bồ Công Anh lăn lộn với bọn họ, trông bên kia có vẻ tương đối phách lối hơn!"
"Không biết Bồ Công Anh có tuyển người hay không, phỏng vấn có dễ không? Ta trở vể xem thử có giữ bộ CV nào không."
……
Mà trên xe, tất cả mọi người mang vẻ mặt hồ nghi nhìn Giang Nam!
Lăng Phong: "Sao ngươi có thể cam đoan Hans đội cái mũ rách kia rồi sẽ không lại bị Nguyên Tội Thiên phạt?"
Cung Lâm vuốt cằm vẻ mặt trầm tư: "Sự thật chỉ có một! Chỉ sợ Thiên Phạt Nguyên Tội kia không phải là do ngươi làm ra đó chứ?"
Giang Nam liếc mắt: "Ngươi đừng có nói lung tung, cẩn thận ta kiện ngươi tội bôi nhọ!"
"Ta là Giang Nam, Thiên Phạt có liên quan gì với ta chứ?"
Hạ Dao cùng Chung Ánh Tuyết không ngừng gật đầu!
Ừ, đương nhiên không liên quan đến ngươi!
Là Giang Trời Đánh làm chứ không phải Giang Nam làm.
Chúng ta đều biết mà!



Bạn cần đăng nhập để bình luận