Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1561

Chương 1561
Nhân tiện, tên điên Trương Tam có quan hệ gì với ngươi?
Hai người chắc là có quan hệ huyết thống đúng không?
Cái quái gì...... Khoan đã?
Trương Tam đi đâu rồi? Ta nhớ hắn cũng đến đây mà?
Lý Tứ:
"Chưa từng nghe qua a? Ta ở nhà đứng thứ tư nên gọi là Lý Tứ, anh trai ta là Lý Tam......"
"Đừng nói cái này nữa, cứu người trước đi!"
Nói xong vội vàng tiến lên, tay vỗ lên người Sơn Miêu!
Tất cả vết thương trên người Sơn Miêu đều biến mất từng chút một, trông cực kỳ quỷ dị!
Mà những thương thế này lại chuyển dời hết lên trên người Lý Tứ!
Trong nháy mắt Sơn Miêu liền khôi phục như cũ, chỉ là nhìn còn có chút suy yếu!
Nhưng cả người Lý Tứ đều nát vụn, nằm trên mặt đất như xác ướp!
Nhưng vẻ mặt lại tỏ ra thích thú!
Sau một khắc, toàn thân Lý Tứ bốc lên khói trắng, vết thương bắt đầu nhanh chóng tự lành!
Chớp mắt đã khôi phục lại!
Giang Nam mang vẻ mặt ngạc nhiên, đây là dị năng quỷ quái gì?
Có thể chuyển dời vết thương của người khác lên người mình? Sau đó chữa lành?
Trách không được ngươi gọi là Thụ Hại Cuồng Ma!
Người bị thương luôn là ngươi sao?
Lý Tứ vẻ mặt hưng phấn đứng lên: "Đủ sức! Người tiếp theo!"
Giang Nam không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Ngươi...ngươi có thể làm được sao? Quá đau! Phương pháp này có phải quá tàn nhẫn đối với ngươi không?"
Lý Tứ nghiêm túc: "Vì để anh em có thể mau chóng khỏe lại, ta chịu chút thống khổ này có tính là gì?"
"Nam Thần! Đừng ngăn cản ta! Ít nhất ta phải làm chút chuyện vì các anh em!"
Giang Nam hai mắt đỏ hoe, nhìn Lý Tứ mà có chút cảm động!
Xả thân vì người khác sao? Hắn là một người tốt a!
Mà hai đồng đội của Lý Tứ lại xua tay!
"Nam Thần, đừng bị hắn lừa, Tứ Ca là máu M! Thích bị vậy!"
"Ừ! Hắn là tên biến thái! Ngươi đừng cảm động lung tung!"
Giang Nam nhìn Lý Tứ chuyển thương thế của Lưu Minh chuyển lên trên người mình, trên mặt lộ ra sảng khoái, không khỏi rùng mình một cái!
Thật biến thái! Vậy ta không phải cần lo lắng...
Giờ phút này, Sơn Miêu trong lòng hắn khẽ run, chậm rãi mở hai mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Giang Nam!
Trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, ngơ ngác nhìn bốn phía, ý thức dần dần tỉnh táo!
Những gì mình nhìn thấy lúc trước không phải ảo giác sao?
Tiểu Nam hắn thật sự tới cứu mình sao?
Sơn Miêu cắn chặt môi dưới, đôi mắt to ngấn lệ!
"Có ngốc hay không? Chạy vào trong cấm khu? Xin lỗi đã gây phiền toái cho ngươi......"
Giang Nam ôm Sơn Miêu vào trong lòng, gào khóc, nước mắt phun ra như súng nước!
"Ô oa~không chết! Vẫn còn sống! Làm ta sợ muốn chết!"
Sơn Miêu giật mình, hiếm khi không giãy thoát mà tùy ý để Giang Nam ôm!
Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cái ôm đã lâu không gặp, trên môi nở nụ cười rực rỡ!
Nhẹ giọng thì thào: "Còn có thể gặp lại ngươi! Thật tốt..."
"Đừng khóc, không phải ta còn ở đây sao? Lớn như vậy còn khóc! Thật là xấu hổ!"
Nói xong vỗ nhẹ sau lưng Giang Nam, ôn nhu an ủi!
Lúc sắp chết, rất nhiều hồi ức tựa như đèn kéo quân hiện lên trong đầu!
Sơn Miêu nhớ tới rất nhiều chuyện làm cho mình hối hận, lần này nàng không muốn phải hối hận nữa!
Hai tay ôm Giang Nam không khỏi càng chặt hơn!
Lý Tứ thì cứu từng người một, kéo Ám Dạ từ bờ vực cái chết trở về!
Bản thân ước chừng bị hại mấy chục lần, làm xong mọi thứ khuôn mặt của Lý Tứ đã tan chảy!
Có lẽ đây là thiên đường chăng?
Mà giờ phút này đám người Lưu Minh Hắc Nha, nhìn hai người họ ôm nhau, khoé miệng nở nụ cười!
"Mùa xuân đến rồi, là mùa vạn vật sống lại, nam nữ bồn chồn bắt đầu có những chuyện không thể nói..."
"Anh hùng cứu mỹ nhân, loại chuyện này có lẽ là thứ hấp dẫn con gái nhất, không chừng liền lấy thân báo đáp đi!"
Mặt Sơn Miêu trở nên đỏ bừng, thậm chí còn bắt đầu bốc khói...
Da mặt mỏng như cô làm sao chịu được?
"Đừng... đừng ôm nữa, mọi người đều đang nhìn kìa!"
Giang Nam lại rơi nước mắt!
"Không! Ta chỉ ôm một lát, một lát nữa thôi!"
Mặc cho Sơn Miêu giãy dụa như thế nào, Giang Nam cũng không buông tay!
Sơn Miêu mặt càng đỏ hơn, vì để tránh cho người khác nhìn thấy mình đỏ mặt, cả người đều biến thành màu đen của sắt!
Giang Nam ôm một lúc rồi buông tay, cũng không phải là không muốn ôm nữa!
Mà là không còn mềm, cấn đến phát hoảng!
Nhưng Giang Nam mới vừa buông tay, Huyết Tiểu Cầu bên cạnh liền bay nhào vào trong lòng Giang Nam, gào khóc!
"Nam Thần! Ngươi không biết đây, ta thật là khổ sở!"
"Mới vừa ra chiêu đã bị Huyết Đằng hút khô, biết ta có nhiều máu, liền đuổi theo ta hút!"
"Ta bị huyết đằng hút khô, nếu không phải có ngươi tới cứu ta, ta đã biến thành nho khô nha!"
Trán Giang Nam đổ mồ hôi, đúng là thảm hại, huyết đằng thực sự muốn hút chết Huyết Tiểu Cầu!
Có thể cầm cự đến bây giờ đúng là không dễ dàng, hiển nhiên kho máu của hội Phạm Thiên không chỉ giới hạn chừng này!
Nghĩ tới đây, Giang Nam liền nghiến răng nghiến lợi!
Nhưng đúng lúc này, thân thể Giang Nam đột nhiên cứng đờ, bản năng ẩn giấu trong thân thể không thể khống chế bộc phát ra!
Mình đã ăn bánh quy heo!
Hiện giờ thời gian tác dụng đã qua nửa giờ, tác dụng phụ sẽ tới a!
Giang Nam rùng mình, tác dụng phụ của bánh bích quy heo này là gì?
Không thể là ngáy ngủ, béo lên, hoặc lười biếng không muốn di chuyển đó chứ
Nhưng mà nhìn tiểu cầu hai mắt đẫm lệ trong ngực, Giang Nam rốt cuộc không khống chế được rung động trong lòng!
Đẩy hắn ngã xuống đất, hai bàn tay gắt gao đè tay của Huyết Tiểu Cầu lại!
Tất cả mọi người ngẩn ra, Nam Thần làm sao vậy?
Tư thế xấu hổ này?
Huyết Tiểu Cầu mang theo nước mắt kinh ngạc, sắc mặt lập tức đỏ bừng!
"Nam Thần? Cái này...... Như vậy không ổn......"
Nhưng mà Giang Nam làm sao còn lo được nhiều như vậy, chỉ thấy hắn cúi người!
Cái mũi liền chạm vào trên bụng tiểu cầu, sau đó liên tục cọ xát!
Không ngừng hít ngửi , vẻ mặt hưởng thụ, phát ra tiếng cười "ục ục", cười ra tiếng heo kêu!
Tiểu Cầu lúc này liền vặn vẹo lại , giãy dụa không ngừng, cười ha ha!
"A~ha ha ha! Nam Thần, đừng ủi nữa, nhột quá!"
"Không...... Không được, đừng trêu ta, ta nhột quá!"
"Đội trưởng Sơn Miêu, ngươi mau quản Nam Thần a, nha... còn ủi..."
Sơn Miêu ngạc nhiên, Giang Nam sao lại phát điên? Bộ dạng này của ngươi, cực kỳ giống biến thái a!
Vì thế vội vàng muốn đem Giang Nam từ trên người tiểu cầu bắt lại!
Nhưng lại bắt được khoảng không, Giang Nam đã thuấn di đi tới phía sau Sơn Miêu!
Áp mũi vào trên chiếc cổ trắng như tuyết, hít một hơi mạnh, vẻ mặt thoải mái!
Oa! Đây là mùi vị của bắp cải ngon sao? Yêu rồi yêu rồi!
Sơn Miêu sợ hết hồn, hét lên, cảm thấy cổ ngứa ngáy, nổi da gà khắp người.
Hạ Dao ở một bên phì cười!
Tiểu Nam, cái quỷ gì vậy?
Tại sao lại lấy mũi ủi người? Hắn biến thái như vậy từ khi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận