Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1169 -



Chương 1169 -




Hạ Dao mở Phần Huyết Lang Vương, giờ phút này cũng bị thương!
Hơn nữa số lượng thú khốn linh đông đảo, nhóm da giòn tuy được bảo vệ ở giữa đội ngũ nhưng dưới tình huống như vậy, ngay cả lực tự vệ cũng không có!
Càng miễn bàn hỗ trợ, thỉnh thoảng lại có thú khốn linh phá tan phòng ngự lọt vào khiến cho nhóm người Tần Thụ Đỗ Nguyệt gặp phải nguy cơ tử vong.
Tình thế cực kỳ không ổn, một khi thể lực tiêu hao gần hết, thế cục sẽ nghiêng về một phía.
Đây vẫn là tình huống tốt, bên phía Ngư quốc và nước N thậm chí đã bắt đầu xuất hiện tổn thất người!
Chỉ thấy Giang Nam kéo ba lô qua, làm bộ làm tịch móc ra 10 quả sầu riêng kim cương từ bên trong!
Trực tiếp ném cho Chung Ánh Tuyết!
"Ngươi mang mọi người đi làm khán giả, trận này cứ xem chúng ta biểu diễn là được!"
Giờ khắc này đám người Tần Thụ anh trai mắt kính cùng một đám da giòn đều lộ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía cặp sách Giang Nam!
Giống như phát hiện trân bảo hiếm có gì đó!
Cặp sách của ngươi chỉ lớn như vậy, làm sao chứa được 10 quả sầu riêng kim cương?
Chuyện này có gì đó không đúng?
Chung Ánh Tuyết ôm một đống sầu riêng kim cương, cắn chặt môi dưới, cho dù muốn tiên lên hỗ trợ, nhưng tố chất thân thể không đủ, cứ xông lên chung quy sẽ gây thêm phiền toái cho mọi người.
Thân làm sát thương chính, cho dù Chung Ánh Tuyết vẫn rất coi trọng rèn luyện thân thể, cũng kiên trì ngâm mình, nhưng tố chất thân thể vẫn kém cận chiến hóa thú giống như Hạ Dao!
"Đến đây, tất cả mọi người tập trung lại đây!"
Mọi người đều ngẩn ra, cũng không biết Chung Ánh Tuyết muốn làm gì.
Chỉ thấy Chung Ánh Tuyết đặt sầu riêng kim cương xuống đất, lần lượt ấn cuốn quả.
"Có thể sẽ đau một chút, nhịn qua là được rồi!"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, sầu riêng trên mặt đất ầm ầm nổ tung!
Thoáng chốc vô số gai nhọn kim cương mang theo thịt quả sầu riêng màu vàng kim bay về bốn phương tám hướng.
Đều đặn vẩy lên thân của hơn một trăm người nhóm da giòn, không chỉ trên thân bị đâm ra từng cái lỗ máu, cả người đều hóa vàng.
Sắc mặt cả đám xanh mét, ngũ quan bị mùi thối hun tới vặn vẹo, nước mắt chảy ròng, nhao nhao quỳ xuống đất nôn mửa!
"Ọe ~ Nam Thần trời đánh, không muốn để cho chúng ta thừa nhận thống khổ khi bị thú khốn linh phân xác ăn thịt, cho nên muốn thối chết chúng ta sao?"
"Đây chính là ngọn nguồn của gió độc địa ngục ọe!"
Cả hang động đều tràn ngập một cỗ mùi thơm, so sánh với mùi vị này, sương mù của thành Bất Dạ chỉ là cái rắm a!
Chung Ánh Tuyết: "Mọi người nhịn xuống trước, đây là bùa hộ mệnh Tiểu Nam cho chúng ta nha!"
"Thối rồi thì thú khốn linh sẽ không ăn chúng ta, chúng ta qua bên cạnh làm khán giả đừng gây thêm phiền phức cho Tiểu Nam!"
Nói xong liền mang theo một đám da giòn trong đội ngũ nghênh ngang đi tới bên cạnh sơn động!
Chỉ thấy dọc đường đi qua, trong ánh mắt đỏ ngầu màu máu của tất cả thú khốn linh đều trở nên hoảng sợ vạn phần.
Nhổ đầu lưỡi điên cuồng nôn mửa một trận, vẻ mặt ghét bỏ, thậm chí có người đều bị mùi thối hun đến điên cuồng đập vào mũi mình, thối đến hoài nghi thằn lăn sinh.
Chán ghét nhổ nước bọt về phía đám người, thậm chí còn đưa lưng về phía bọn họ mà đào đất...
Một đường đi tới bên cạnh hang động, cư nhiên không có một con thú khốn linh xuống tay với đám người , cả đám đều ghét bỏ muốn chết.
Đỗ Nguyệt kinh ngạc: "Không phải chứ? Thật sự thần kỳ như vậy?"
Nhưng không ai hưng phấn cả!
Thối đến mức bị thú khốn linh ghét bỏ đến tột cùng là một loại thể nghiệm như thế nào?
Tần Thụ: "Giống như chó! Chó nếu có thịt ăn, ai còn đi ăn cứt chứ?"
Một câu nói ra, ánh mắt của đám người vàng ố đều tập trung ở trên người Tần Thụ, ánh mắt như có thể giết người!
Biểu tình trên mặt Tần Thụ cứng đờ: "Cái kia, ta không phải có ý này, chỉ là phép so sánh, ta..."
Đỗ Nguyệt cắn răng: "Đánh hắn cho ta!"
Tần Thụ: (T_T)
Ta không nói lung tung nữa!
Mà Giang Nam thấy hiệu quả của sầu riêng kim cương tốt thần kỳ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm!
Thế này sẽ không có lo lắng nữa!
Khốn linh châu!
Lão tử nếu không móc được mấy cân, chẳng phải sẽ uổng phí phần đại lễ Fito tặng cho mình sao?
Chỉ thấy Giang Nam tay cầm đại kích ẩm kích, ánh mắt đỏ tươi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra các ngươi thân mang bệnh nặng!"
"Hãy để cho Giang thần y ta mở sọ giải phẫu giúp các ngươi, bóc tách khổi u bên trong đầu kia ra!"
"Toàn bộ đều không thu phí!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng vang "rầm" thật lớn, tại chỗ bị nện ra khỏi hố to bằng ô tô.
Thân thể Giang Nam đã biến mất tại chỗ, kèm theo một tiếng nổ kịch liệt!
Đại kích ẩm huyết xẹt qua một đạo hồng mang kinh diễm ở trên không trung!
Đầu của một con Cora thằn lằn khổng lồ cấp Bạch Kim bị chém thẳng ra!
Máu tươi bắn tung tóe, Giang Nam đã đào ra khốn linh châu trong đầu, nhét vào trong ba lô phía sau.
Nhưng mà sau đầu lại có một trận ác phong đánh úp lại, một cú quật đuôi lớn tựa như mũi tên nhọn quét tới, giống như muốn chặt đứt ngang người Giang Nam!
Đã thấy Giang Nam giang rộng hai tay, cưỡng ép đón lấy!
"Rầm!"
Cái đuôi khổng lồ hung hăng quét ở trên ngực Giang Nam, tựa như nổi trống, lại bị Giang Nam gắt gao ôm lấy cái đuôi!
Một tiếng rống to, thằn lằn khổng lồ Cora cấp Bạch Kim với hơn 30 mét bị ôm đuôi xoay vòng vòng, đập đầu vào trong rừng thạch nhũ!
Vừa muốn đứng dậy, Giang Nam đã mang theo đại kích từ trên cao đáp xuống, lưỡi kích đâm thẳng vào từ hàm dưới.
Thêm một viên nữa!
Không đợi Giang Nam nhét khốn linh châu vào ba lô, lại một con thằn lằn khổng lồ có hình thể cường tráng hung hăng vỗ vào ngực Giang Nam!
"Rầm!"
Thân thể Giang Nam bị đánh bay, hung hăng nện vào vách đá, khe nứt tựa như mạng nhện lan tràn khắp nơi!
Nhổ ra một ngụm máu già!
Thằn lằn khổng lồ há miệng, trong mắt tràn đầy phẫn hận xông thẳng về phía Giang Nam.
Nhưng Giang Nam còn chưa đáp xuống đất, thân thể đã ở trên vách đá mượn lực bắn ra!
Thiết quyền trùng trùng điệp điệp giao thoa cùng cự trảo của thằn lằn!
"Rầm! rầm! rầm"
Tiếng nổ vang trời, kình phong thậm chí thổi bay mặt đất, thổi lăn xác thú, chấn động cả tai người!
Chỉ nghe thằn lằn khổng lồ kêu bi thương, cự trảo nhanh chóng bị thiết quyền của Giang Nam đấm gãy, vết nứt đều lan tràn tới bả vai.
Giang Nam cầm kích điên cuồng vung lên.
Thằn lằn khổng lồ kia há mồm cắn lấy lưỡi kích, điên cuồng hất đầu, muốn đoạt đi kích!
Lại thấy Giang Nam cầm chuôi kích vặn một phát, ẩm huyết đao từ trong chuôi kích rút ra!
Hung hăng đâm vào mắt thằn lằn khổng lồ, lại đào ra một viên.
Quay đầu ném đao ra, chuẩn xác cắm vào chuôi kích, động tác liền mạch lưu loát.
Lập tức rút đại kích ra, nhảy bật một phát rơi vào trong đàn thú khốn linh: "Vị bệnh nhân kế tiếp!"
"Ầm ầm ầm!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận