Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1217:

Chương 1217:
"Ta tới lấy mạng của ngươi, đã nói 0.1 micro giây!"
Cả người Adams tóc gáy dựng đứng, ánh mắt hoảng sợ!
Thân ở trong trường lực khốn linh, đối mặt với Giang Nam tập sát, có thể nói Adams không có nửa điểm chống cự!
Thân thể theo bản năng lui về phía sau!
Nhưng mà một đạo kích mang đỏ sẫm tựa như vầng trăng máu xẹt qua hư không!
Adams cảm giác được cổ chợt lạnh, bên tai ù ù, thế giới cũng bắt đầu xoay tròn!
Chỉ thấy đầu Adams xoay tròn bay ra, rơi trên mặt đất, máu trên cổ tuôn như trút, thân thể vô lực xụi lơ trên mặt đất!
Lầnnày hắn đã không còn chút may mắn nào!
Thân thể nhẹ nhàng ngã xuống đất, Giang Nam giẫm lên đầu Adams, nhìn đồng tử mất đi tiêu cự của hắn!
Giang Nam cười khẽ: "Để cho ngươi sống thêm mấy giờ, là lỗi của ta!"
Giờ phút này toàn trường xôn xao!
Giang Nam núp trong nhóm đà điểu đánh lén?
Có cần âm hiểm như vậy không?
Đã mạnh như vậy rồi còn chơi đánh lén, ai có thể chống đỡ được chứ!
Nhưng nhìn Adams xong đời, trong lòng một đám người Ngư quốc lại không có cảm xúc tức giận, ngược lại còn có chút mừng thầm!
Lại không thể biểu hiện ra ngoài, biểu tình trên mặt kia phải gọi là rối rắm!
Heidi vừa thấy Giang Nam không có việc gì, trốn ra được khỏi từ trong thú triều, ánh mắt tràn đầy vui vẻ!
Nhưng lại nhìn về phái xác Adams, trong lòng lại có chút phức tạp!
Phụ huynh biết được, nhất định sẽ đau lòng chứ?
Chẳng biết vì sao, Robert thấy Adams chết, trong lòng không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm!
Không đi xem thi thể Adams, mà lại nhìn vào mắt Giang Nam!
"Ngươi chạy trước ba phút! Sau đó ta sẽ đuổi giết ngươi, thực hiện sứ mệnh thuộc của ta!"
"Mặc kệ sống chết!"
Giang Nam liếc mắt: "Ngươi đúng là ngu ngốc! Đầu óc có vấn đề sao?"
Nói xong mở ra toàn bộ Phần Huyết, thân thể tựa như đạn pháo phóng về phía Robert!
Robert hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt đại kiếm chém mạnh!
Hai người nháy mắt áp sát nhau, mắt thấy lưỡi kiếm liền muốn chém tới Giang Nam, trong mắt Robert tràn đầy do dự!
Giang Nam nhếch miệng cười, lặn xuống một phát tránh thoát đại kiếm, vung tròn đại kích trong tay, hung hăng vỗ ở sau mông Robert!
"Bốp!"
Lực lượng cực lớn trực tiếp đánh bay cô, đập đầu vào rừng cây!
Giang Nam: "Lúc chiến đấu không nên do dự! Đã nói đã là kẻ địch rồi!"
Trong lúc nói chuyện thân thể xông lên, một tay khiêng Heidi đang trong trạng thái khiếp sợ lên vai!
"Thánh nữ này ta cướp! Lấy hạch tâm để đổi với lão tử! Bằng không ta sẽ lấy máu thánh nữ của các ngươi! Khà khà khà!"
Nói xong liền vọt vào rừng cây, một phen nhảy lên đà điểu chạy như bay, tựa một cơn bão táp!
Robert từ trong rừng bò ra, mặt đỏ bừng ôm lấy mông, tức giận không chịu được!
Tên quỷ đáng ghét Adams chết rồi thì cũng thôi đi, như thế nào mà thánh nữ cũng bị cướp mất?
"Giang Nam! Ngươi trả thánh nữ lại cho ta! Không được động tay động chân với thánh nữ! Này!"
Giờ phút này Robert tức giận giậm chân, cầm kiếm đuổi theo đà điểu!
[Giá trị oán khí từ Robert +1000!]
Đảo mắt chỉ còn lại một đống người Ngư quốc với vẻ mặt mơ hồ!
Nam Thần nói lấy máu sẽ không phải là...
"Đứng đó làm cái rắm gì! Mau đuổi theo, tuyệt đối không thể để thánh nữ xảy ra chuyện!"
Mọi người đều đuổi theo, mà trên mặt đất chỉ còn lại thi thể Adams!
Ngay cả người đào hố chôn cất cũng không có...
……
Heidi bị vác ngang trên cổ đà điểu, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Giang Nam!
"Ta... ta bị ngươi bắt cóc rồi sao?"
Giang Nam hung dữ nói: "Đúng, hiện tại ngươi đã là tù binh của ta, thân làm đạo tặc hung ác cùng cực, thủ đoạn ta đối đãi với tù binh tương đối tàn nhẫn!"
"Cái gì mà ba đao sáu động, điện giật, hỏa thiêu đều là nhẹ!"
Thân thể Heidi run rẩy không ngừng!
Hả? Tàn nhẫn như vậy sao?
Giang Nam: "Khụ ~ cho nên nhanh chóng đưa ta 10 viên linh châu làm phí hối lộ, hối lộ ta!"
"Chỉ cần ta vui vẻ, nói không chừng ta sẽ không tàn nhẫn như vậy!"
Hai mắt Heidi hồng hồng, không ngừng quay đầu nhìn về phía sau, nhưng mà Robert đã sớm bị Giang Nam bỏ rơi không thấy bóng dáng!
Không khỏi chu miệng móc ếch nhỏ ra, xoay người đi, lén lút sau lưng Giang Nam đào bới một trận!
Thanh âm kia Giang Nam nghe đến mức nước miếng đều chảy ra!
Có nên trực tiếp cướp ếch con không nhỉ?
Tựa hồ có chút quá tàn nhẫn a!
Vậy thì... Từ từ lừa gạt vậy!
"Được, được ~ Tiền trà nước đây, đã nói rồi đó, không được ngược đãi ta."
Giang Nam cười hì hì nhận lấy linh châu nhét vào trong túi: "Dễ nói dễ nói!"
Đà điểu cứ như vậy một đường chạy như điên về phía bắc, Heidi trầm mặc hồi lâu, trong lúc đó đã không ngừng nhìn lén Giang Nam, hì hục hồi lâu.
Há mồm nói: "Người của các ngươi có ổn không? Chuyện của Adams thật xin lỗi!"
Nhìn vẻ mặt Heidi áy náy, Giang Nam không khỏi xoa xoa cái mũi: "Người của chúng ta không sao, Adams là gì của ngươi?"
Nghe nói không sao, lúc này Heidi mới thở phào nhẹ nhõm!
"Adams cũng có thể xem như anh trai của ta đi? Là con của cửu mẫu ta, mẫu hậu ta là chính thê của phụ hoàng!"
Giang Nam ngạc nhiên, mẹ nó vậy không phải cô là đại công chúa của Ngư quốc sao?
Cho nên vừa rồi lão tử chém chết một hoàng tử?
Đợi đã, cửu mẫu? Tê ~
"Ngươi có bao nhiêu mẹ?"
Heidi ngẩn ra, cúi đầu bẻ ngón tay bắt đầu tính toán, tính trọn vẹn ba mươi mấy giây!
"Rất nhiều... Không nhớ hết, lần này trở về, hẳn là có thêm không ít mẹ đi?"
Giang Nam mang vẻ mặt hoảng sợ!
Cha của Heidi là hải vương* sao?
(Hải vương: ý chỉ người đàn ông lăng nhăng bắt cá nhiều tay)
(Hải vương: ý chỉ người đàn ông lăng nhăng bắt cá nhiều tay)
Trong nháy mắt, Giang Nam cũng muốn được làm quốc vương!
Heidi lại nói: "Ngư quốc chúng ta bốn bề là biển vây quanh, là con dân của biển!"
"Chỉ có người kế thừa huyết mạch mới có thể trở thành thánh tử thánh nữ, trở thành người được bồi dưỡng để thừa kế vương vị..."
"Ta có rất nhiều anh chị em gì đó nhưng đều không có huyết mạch!"
Giang Nam ngẩn ra, thật sự Hải Vương?
"Huyết mạch? Nhóm máu ABC gì gì đó sao?"
Heidi che mặt: "Huyết mạch! không phải nhóm máu! Ta cũng không biết huyết mạch có ích lợi gì, ta đã hỏi qua cha mình! Nhưng cha lại không nói cho ta…"
Giang Nam nuốt một ngụm nước miếng, là thành viên hoàng thất, còn là đại công chúa!
Thảo nào có nhiều tiền tiêu vặt như vậy!
Giang Nam len lén ngắm nghía ếch nhỏ trong tay Heidi.
"Khụ... Ngươi nghe nói qua từ thần thức chưa?"
Heidi ngẩn ra, ánh mắt sáng ngời, không ngừng gật đầu: "Ta biết! từng xem qua trong sách! đặc biệt lợi hại, có thể dò xét hoàn cảnh, biết trước nguy hiểm!"
Thần sắc Giang Nam nghiêm túc: "Không giấu gì ngươi! Ta có thần thức! Hơn nữa ta còn là người tu tiên!"
Heidi há hốc mồm: Hả!
"Ta nói mà! Trách không được ngươi lợi hại như vậy!"
Giang Nam buông tay: "Kỳ thật chúng ta cũng không có thần bí như các ngươi tưởng tượng!"
Ánh mắt Heidi lấp lánh: "Thật sao? Ta cũng có thể làm được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận