Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 108 -



Chương 108 -




Chung lão gia tử mặt đều đen: "Hôm nay xem như ta bị ngươi hố!"
Giang Nam cười hắc hắc nói: "Không cần để ý những tiểu tiết này, vấn đề là thân thể lão gia tử!"
"Bao trị bách bệnh, không phải đã nói qua rồi sao! Không tin ngài thử xem?"
Chung Sơn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, hình như vừa rồi mình bật người đứng dậy!
Hơn 70 tuổi còn có thể bật người đứng dậy sao?
Không tin tà, hắn cầm vại trà, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại một cú lộn ngược!
Vợ chồng nhà họ Chung kinh hãi!
Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao cũng che miệng nhỏ!
Đây thật sự không phải là đang mơ sao?
Giang Nam cũng choáng váng!
Ta nói này lão già! Ngươi cũng hơi hưng phấn rồi thì phải?
Thu lại thần thông đi!
Ngươi trâu bò! Ngươi là nhất được chưa?
Chúng ta tôn trọng quy luật tự nhiên một tý có được không?
Đã hơn 70 tuổi còn chơi trò nhảy lộn ngượqc? Máu mũi trong bình trà không đổ ra một giọt?
Khi còn trẻ cũng là một cao thủ!
Không đợi mọi người từ trong cơn khiếp sợ lấy lại tinh thần lại.
Chung lão gia tử hít một hơi thật sâu, lập tức lại thở ra.
Cả người hắn đều cứng đờ!
"Ta... Ta có vẻ ổn!"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Bọn họ tất nhiên biết hàm ý trong lời nói của Chung Sơn.
Được rồi, nhất định là đã khỏi bệnh
Chung tiên sinh lắp bắp nói: "Thật... Thật sự đã khỏe lại sao?"
Chung Ánh Tuyết cũng khẩn trương run rẩy: "Chung gia gia, người xác định?"
Chung Sơn khẳng định gật đầu!
Thân thể của mình, chính mình hiểu rõ nhất!
Lúc trước ung thư phổi giai đoạn cuối, thở thôi cũng đau!
Nhưng hiện tại, hô hấp thuận lợi có lực, một thân tràn đầy khí lực!
Tựa như bệnh gì cũng rời khỏi mình mà đi.
Thậm chí còn giúp hắn tìm lại cảm giác thời trẻ.
Chỉ là máu mũi này... Đó là sự thật!
Chung Ánh Tuyết mắt phiếm lệ quang, một phen nhào vào trong ngực Chung Sơn, trong mắt tất cả đều là mừng rỡ.
Chung tiên sinh cũng mang vẻ mặt cảm kích nói: "Người anh em này! Thuốc này đối với cha ta, đối với Chung gia ta không khác gì ân tái tạo!"
"Phần ân tình này, Chung gia ta không thể quên, nếu như ngươi có nhu cầu gì, cứ việc nói với Chung gia ta! Vô luận là tiền hay là cái gì..."
"Chỉ cần ta có thể làm được!"
Chung lão gia tử khoát tay nói: "Quên đi! Người ta không thiếu những thứ này!"
Chung tiên sinh cười khổ: "Là ta nông cạn!"
5 cân kim cương đều có thể tiện tay tặng người, Giang Nam có thể thiếu tiền sao?
Giang Nam: ???
Mẹ kiếp!
Ta chính là người nông cạn như vậy!
Cái gì mà ta không thiếu mấy thứ này!
Lão tử đây chính là thiếu những thứ này a, sao lại không thiếu tiền chứ!
Thiếu! Ta muốn sổ đỏ! Ta muốn tiền!
Lão gia tử, ta thấy ngươi là cố ý đi!
Các ngươi có cần phải tự cho mình hiểu lòng người như thế không?
Là các ngươi hiểu sai!
Trong lòng Giang Nam đã nổ tung, nhưng người ta đã nói như vậy, mình còn có thể làm gì được chứ?
"A... Không sao! Chỉ cần tiểu Tuyết vui vẻ là được rồi!"
Trái tim Chung Ánh Tuyết đều tan ra, trong ánh mắt nhìn Giang Nam tất cả đều là nhu quang!
Nhân sâm quý giá như vậy, là hắn vào sinh ra tử mang từ Linh Khư ra!
Cứ như vậy đưa tặng lão gia tử chữa bệnh mà không cần hồi báo...
Làm sao cô có thể không cảm động được chứ?
Giang Nam nhìn ánh mắt cảu Chung Ánh Tuyết, không khỏi có chút chột dạ.
Quả nhiên...
Phụ nữ là sinh vật chuyên não bổ!
Kỳ thật cũng không gian khổ như tưởng tượng!
Rút thăm trúng thưởng là có rồi.
Mà giờ phút này, La Thiên Tường nhìn thấy ánh mắt Chung Ánh Tuyết nhìn Giang Nam, tức giận phát run!
Thậm chí còn cắn rách môi!
Một quả nhân sâm chữa ung thư phổi? Còn có kim cương 5 cân kia, so với Giang Nam.
Duyên Khang Quả của mình cũng chả là cái rắm gì!
Mà đúng lúc này, chỉ thấy Giang Nam đi tới trước bàn đá cẩm thạch!
Ngón tay gõ gõ xuống!
"Ừm... Đoán chừng ăn sống thứ này mà nói, răng đều hỏng hết!"
"Nếu không chúng ta lại nghiền thành bột rồi uống đi? Thế nào? La đại thiếu gia?"
"Lại thêm một món cho bữa tối a!"
"Ta nhắc nhẹ với ngươi, món này có thể sẽ rất cứng a!"
Gân xanh trên trán La Thiên Tường nổi lên, sắc mặt tức giận đỏ bừng!
Mặt bàn bằng đá cẩm thạch có chín phần mới!
Có thể không cứng được sao?
Còn có nghiền thành bột để uống với nước?
La Thiên Tường nhìn trái nhìn phải, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình!
Ánh mắt kia quả thực làm cho hắn xấu hổ muốn chết!
So với lúc trước ở trong thang máy còn làm cho người ta khó chịu hơn!
Trong lòng càng là vô cùng hối hận!
Gã Giang Nam chỉ mở cái sạp hàng rác rưởi!
Sao có thể gặp may mắn tới vậy chứ?
Lúc trước mình vì cái gì mà đầu óc nóng lên đánh cuộc với hắn?
"Ngươi chờ dó cho ta, đến Linh Võ Tùng Giang cho ngươi đẹp mắt!"
Nói xong cũng không quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng yến hội, bởi vì thật sự là không còn mặt mũi ở lại.
Chỉ nghe Giang Nam thản nhiên nói: "Chung lão gia tử, loại hàng hóa như vậy, sợ là không xứng với tiểu Tuyết đúng không?"
"Thứ mà La gia hắn có thể cho Chung gia các ngươi, Giang Nam ta cũng có thể cho!"
"Thứ bọn họ không cho được, Giang Nam ta cũng có thể cho!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều yên tĩnh!



Bạn cần đăng nhập để bình luận