Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1324:

Chương 1324:
"Vốn lưu động trước mắt chỉ có thể lấy ra hơn 200 triệu, chỉ có bấy nhiêu!"
Giang Nam liếc mắt: "Vốn tưởng rằng tìm được một kim chủ, kết quả chỉ có chút tiền như vậy?"
"Được rồi được rồi, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt!"
Trần Lãng phun ra một ngụm máu!
200 triệu còn là chân muỗi?
Muỗi gì vậy?
Nhưng mà ghế gập treo lơ lửng trên đầu, Trần Lãng có giận tới đâu cũng phải nghẹn lại!
Trong lòng oán hận cười lạnh, cứ việc đắc ý đi, sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Người trong tộc đã để mắt tới ngươi!
Ăn bao nhiêu, đến lúc đó cho ngươi phải nôn ra gấp mười lần là được!
Nói xong liền bàn giao với Trần Bằng bên cạnh, lấy điện thoại di động tới, liền chuyển khoản!
Giang Nam duỗi bàn tay ra: "Khoan đã, ta cũng không thể lấy không tiền của ngươi!"
"Ta cũng là người có nguyên tắc!"
Trong lúc nói đã lấy vải bạt vỉa hè ra trải trên mặt đất, đặt mông ngồi ở trên ghế!
Giờ khắc này, không riêng gì Trần Lãng mang vẻ mặt mơ hồ, ngay cả La Lan Vu Xảo cũng ngây dại!
Hắn đây là đang làm cái gì?
Bày... bày hàng vỉa hè?
Tống tiền hiện tại đều có cảm giác nghi thức tới như vậy sao?
Có cần chính quy như vậy không?
Giang Nam lấy mã thu tiền ra!
"Ngươi cho ta nhiều tiền như vậy, ta cũng rất ngại!"
"Như vậy đi, coi như là làm ăn với ta, ngươi trả tiền cho ta, ta bán đồ cho ngươi được không?"
Trần Lãng:
Ngươi mẹ nó là đang cướp tiền của ta a!
Ngươi còn biết xấu hổ sao? Làm kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết cái gì?
Ngại ngùng cái rắm a! Ngại mà còn cướp ta?
Đây là đang cố gắng hợp pháp hóa chuyện này sao?
Một đợt thao tác này làm cho mặt Trần Lãng đều đen!
"Được được được! Ngươi nói cái gì thì là cái đó!"
Nói xong trực tiếp quét mã chuyển qua Giang Nam 230 triệu!
Giang Nam đều vui điên rồi: "Hy vọng ngài tiêu phí vui vẻ, hoan nghênh lần sau lại đến!"
Trần Lãng: …
Vui vẻ cái rắm! Lão tử đời này cũng không muốn có lần sau a!
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Giang Nam móc từ trong túi quần ra, đưa tới trước mặt Trần Lãng!
"Khách hàng, xin vui lòng nhận sản phẩm mà ngài đã mua!"
Trần Lãng ngạc nhiên, thật đúng là bán hàng sao?
Trong lòng khó tránh khỏi tò mò, mình bỏ ra 230 triệu rốt cuộc đã mua cái gì!
"Cái... Cái gì vậy?"
Giang Nam mở bàn tay nhỏ bé ra: "À~ cầm chắc!"
Mặt Trần Lãng càng đen hơn, bởi vì trong lòng bàn tay Giang Nam căn bản không có gì cả!
Không có cáo gì!
"Ngươi đùa ta à? Thú vị lắm sao? Lòng bàn tay ngươi vốn trống rỗng!"
Giang Nam ngạc nhiên: "Không đùa ngươi nha! Ngươi không nhìn thấy sao? Lại gần nhìn thử đi!"
Trần Lãng mang vẻ mặt hồ nghi, thật sự có thứ gì sao? Không khỏi đưa mặt đến trước lòng bàn tay Giang Nam, tập trung tinh thần quan sát!
Chỉ thấy Giang Nam giơ tay lên liền cho Trần Lãng hai cú tát!
Chát!
Chát!
Đánh cho đầu Trần Lãng ong ong, toàn bộ răng trắng đều rụng không còn!
Không khỏi che mặt cả giận nói:
"Ngươi làm gì lại đánh ta? Ta đều đưa tiền cho ! Lão tử bỏ ra 230 triệu chỉ để mua hai cú tát thôi sao?"
Giang Nam: "Nói bậy!"
"Đây chẳng phải là bán cho ngươi một bài học sao?"
[Giá trị oán khí từ Trần Lãng +1000!]
A!
Con mẹ nó một bài học!
Đời này chuyện khiến lão tử phải hối hận nhất chính là tin vào Giang Nam!
Bài học này thật đúng là "không bao giờ quên"!
Vu Xảo La Lan ở một bên đều cười phun!
Nam Thần lão đại cũng quá xấu xa đi?
Người ta đưa tiền cho ngươi rồi còn bị lừa hai cú tát!
Trần Lãng trong cơn giận dữ, nhưng thấy dưới mông Giang Nam là ghế gập thì lại cố gắng nhịn xuống xúc động động thủ!
"Hiện tại ta có thể đi sao?"
Giang Nam ngạc nhiên: "Đi? Đi đâu?"
Trần Lãng cả giận nói: "Ta đưa tiền cho ngươi rồi, không phải đã nói thả ta đi rồi sao?"
Giang Nam thản nhiên nói: "Hình như ta chưa từng nói sẽ thả ngươi đi?"
Trần Lãng: "Giang Nam! Ngươi khinh người quá đáng!"
[Giá trị oán khí từ Trần Lãng...]
Trong lúc nói rốt cuộc nhịn không được xúc động động thủ, nhưng mà kết quả tất nhiên vẫn bị Giang Nam đè trên mặt đất nện ghế!
"Muốn đi cũng được thôi, giao ra phương pháp tu luyện linh sa kia, ta liền thả ngươi đi!"
Nhưng mà Trần Lãng mặt đầy máu phảng phất nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời này, cười ha ha!
Vẻ mặt nhìn Giang Nam như kẻ ngốc!
"Ngươi đây là bị nước vào đầu à? Linh thuật của Trần gia ta mà ngươi cũng muốn học?"
"Đó là truyền thừa mà lão tổ tông Trần gia ta để lại, ngươi dù có đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi!"
"Linh thuật không truyền cho người khác họ! Ngươi còn muốn học? Cười chết ta rồi, ha ha ha!"
Giang Nam bĩu môi: "Ngươi có thể đừng khoác lác được không! Linh khí chỉ hồi phục tổng cộng mới hai mươi mấy năm! Còn truyền thừa?"
"Bịa chuyện thì cũng lựa lời!"
Trần Lãng cười nhạo nói: "Hai mươi mấy năm? Người thì biết cái gì?"
"Ngươi cho rằng thật sự đây là lần đầu tiên trái đất hồi phục linh khí sao?"
"Những ghi chép bên trong lịch sử văn ghi chép đều là thật? Ếch ngồi đáy giếng!"
Giờ khắc này, đầu Giang Nam không khỏi hoang mang, bị chấn động thật sâu!
Có ý gì chứ?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên trong lịch sử trái đất khôi phục linh khí?
Mấy trăm, thậm chí hơn ngàn năm trước trên trái đất cũng từng xuất hiện Linh Khư, linh thú sao?
Linh sa này của Trần gia chính là kỹ thuật có trước khi linh khí hồi phục sao?
Sau đó vẫn lưu truyền cho tới hôm nay?
Chết tiệt!
Giang Nam lần đầu tiên nghe được bí mật mới này!
Ở thời cổ cũng đã từng có lần linh khí khôi phục, vì sao về sau Linh Khư, linh khí gì đó lại đều không còn?
Ánh mắt Giang Nam mê mang!
Trần Lãng thấy Giang Nam bị lời của mình chấn động, không khỏi cười lạnh!
"Vô tri! Lần này thì ngươi đã biết nội tình của Trần gia chúng ta rồi sao?"
"Còn người tiên phong? Dẫn dắt toàn bộ thời đại đi về phía trước? Nực cười! Chỉ riêng vạch xuất phát thì chúng ta đã cao hơn các ngươi!"
Giang Nam giơ tay đánh xuống!
"Còn tưởng mình lợi hại sao! Không phải chỉ ké chút ánh sáng của lão tổ tông thôi sao?"
"Phương pháp tu luyện Linh Sa, có nói hay không?"
Trần Lãng khó có được kiên cường: "Muốn lão tử mở miệng? Cho dù mặt trời mọc về phía tây cũng không có khả năng!"
Giang Nam trừng mắt: "Ai ui? Đúng là mạnh miệng!"
Trong lúc nói đã lấy ra một bình Đại Lục Đoạt Mệnh, giơ tay mở nắp bình liền rót hết cho Trần Lãng!
Trần Lãng che miệng ho khan một trận, không khỏi có chút ngẩn ra, sao lại bắt uống bia vào lúc này chứ?
A? Sao trên người ta không cảm thấy đau nữa?
Thứ này còn có hiệu quả giảm đau? Giang Nam có lòng tốt như vậy?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Giang Nam một chai Đại Lục bổ đầu Trần Lãng!
Lập tức thuấn di ra khỏi lồng giam!
Chờ Trần Lãng từ từ tỉnh táo lại, chỉ thấy Giang Nam chắp tay sau lưng ở bên ngoài cười nhìn mình!
"Thả ta ra! Ta cho dù chết, cũng sẽ không làm phản đồ Trần gia!"
Giang Nam lộ ra nụ cười nhu hòa (ác) nhã (ma)!
Bạn cần đăng nhập để bình luận