Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 335 -



Chương 335 -




Giờ khắc này Giang Nam, trong mắt lộ ra hàn mang: "Ngươi làm gì Hạ Dao?"
Thân thể Vân Phỉ cứng đờ tại chỗ, cảm thụ được da găm lạnh như băng, sắc mặt có chút tái nhợt!
"Hẹn hò với ta tối nay! Ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Giang Nam híp mắt: "Ngươi mẹ nó..."
"Ngươi mắng ta cũng vô dụng, có một số việc không phải ta có thể làm chủ!"
Mâu quang Giang Nam lóe ra: "Vân gia đích xác có vài phần thực lực! Nhưng cũng đừng tự mình muốn chết!"
Nói xong thuấn di một cái không còn bóng dáng!
Vân Phỉ yên lặng đứng tại chỗ, lau một phen máu tươi trên cổ, dán một miếng dán!
"Thật cảnh giác!"
Bóng dáng Giang Nam trong nháy mắt xuất hiện trong phòng học!
Chung Ánh Tuyết sửng sốt, nhanh như vậy đã trở về?
"Tuyết Tuyết, liên lạc được với Đại Lang Diệt chưa?"
Chung Ánh Tuyết: "À~ vừa mới gọi điện thoại cho chú Hạ!"
"Nói dì làm phẫu thuật, Tiểu Dao bay đến Hải Nam cùng!"
Giang Nam ngạc nhiên!
Bay đến Hải Nam? Lúc này?
Vấn đề là cha mẹ Hạ Dao biết chuyện này, cũng chứng tỏ cô không có nguy hiểm gì.
Vậy tại sao Vân Phỉ lại nhắc tới Hạ Dao làm gì?
"Tuyết Tuyết, buổi tối ngươi tự về nhà trước, sau khi ta xử lý một chuyện, hai chúng ta đi tới nhà Đại Lang Diệt thăm thúc thúc a di!"
"Làm sao Tiểu Nam? Có chuyện gì vậy?"
Giang Nam cười rạng rỡ: "Không có gì!"
Mà lúc này, Vân Phỉ mới trở lại lớp học!
Ngược lại có chút không dám nhìn Giang Nam, trên cổ còn dán nhãn khả khả!
Các bạn cùng lớp không bình tĩnh!
"Mẹ kiếp? Sao lại dán băng cá nhân? Đây có phải là một loại dâu tây không? ”
"Chưa gì đã vào miệng? Tạo nghiệt a! ”
"Có nghe thấy không! Đây là một âm thanh sự đau lòng! ”
"Ngươi xác định vừa rồi ngươi không phải đang đánh rắm?"
Lúc học, Chung Ánh Tuyết nhìn vết thương trên cổ Vân Phỉ!
Lại nhìn quá Giang Nam, bĩu môi nhỏ!
Nhịn không được vẽ một đống vòng tròn trong sách giáo khoa...
Chung quy vẫn không nhịn được, một tờ giấy nhỏ bay tới mặt bàn Giang Nam.
Giang Nam sửng sốt, nhìn về phía Chung Ánh Tuyết!
Cô ngay lập tức ngồi thẳng, giả vờ như đang nghe giảng!
Giang Nam: ???
Tuyết Tuyết thế mà lại truyền cho mình một tờ giấy nhỏ trong giờ học?
Chúa ơi! Cô ấy cũng học được thói xấu sao!
Khẩn cấp mở tờ giấy nhỏ ra, chỉ thấy phía trên không có chữ, chỉ có một...
ヾ(`ヘ´)ノ゙
Giang Nam cười trộm hắc hắc!
Ôi, ôi?
Tuyết Tuyết là ghen sao? Cái này cũng quá dễ thương!
Nhưng mọi chuyện căn bản không phải như bọn họ nghĩ!
Băng dáng kia là do mình dùng đao quẹt...
Trước khi làm rõ mọi chuyện, Giang Nam không muốn chung Ánh Tuyết quá lo lắng.
Vì vậy, đặt tay lên bàn học.
Cùng lúc đó, trong bàn học của Chung Ánh Tuyết có thêm một bàn tay!
Cô không khỏi sửng sốt!
Chỉ thấy bàn tay kia tạo thành hình một người tí hon, nghênh ngang đi tới đi lui trong bàn học!
Còn quỳ gối thở dài một trận!
"Phốc~khanh khách~"
Chung Ánh Tuyết không nhịn được, cười ra tiếng.
Giáo viên đen mặt: "Chung Ánh Tuyết, ta nói tới đâu rồi?"
Chung Ánh Tuyết đứng dậy: "Ma trận biến hóa sơ cấp cùng với công thức phương trình tuyến tính!"
Giáo viên: ???
Thật xấu hổ ...
"Ngồi... Ngồi xuống đi!"
Giang Nam kinh hãi!
Không phải chứ!
Tuyết Tuyết! Ngươi là thần tiên phương nào?
Làm thế nào mà ngươi có thể vừa nhìn người tí hon vừa nghe giảng ah!
Chung Ánh Tuyết ngồi xuống vụng trộm nháy mắt về phía Giang Nam.
Tất cả đều bị Vân Phỉ nhìn thấy, răng nghiến chặt, tay nắm thành quyền!
......
Chạng vạng tan học, Chung Ánh Tuyết về nhà trước!
Mà Giang Nam thì giống như ước định, cùng Vân Phỉ đi trên đường phố, trên mặt không chút thay đổi!
Vân Phỉ ôm cánh tay Giang Nam, bộ dáng chim nhỏ nép vào người.
Tựa hồ chuyện khó xử lúc trưa cũng chưa từng diễn ra.
"Ta đã hẹn hò với ngươi rồi, khi nào ngươi nói với ta chuyện Hạ Dao?"
Vân Phỉ lạnh lùng nói: "Lại nhắc tới cô ta? Ngươi đang hẹn hò với ta!"
"Chuyên tâm một chút được không? Toàn bộ quá trình không nói một lời! Ta đang ôm một miếng gỗ à?"
Giang Nam cười sáng lạn, nhưng trong mắt đã mang theo hàn mang: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Vân Phỉ tự mình nói: "Giống như là nam nữ bình thường hẹn hò vậy!"
"Làm cho ta hài lòng! Khi nào ta thoải mái rồi, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết chuyện của nàng! ”
Giang Nam cười sờ sờ đầu cô: "Được rồi! Vân Phỉ tiểu bảo bối!"
"Uống trà sữa không? Ta đi mua cho ngươi?"
Nhìn nụ cười của Giang Nam, còn có lời tình tứ ngọt ngào kia, hai má Vân Phỉ đỏ lên, tim đập nhanh hơn!
Không thể không nói, giá trị nhan sắc của Giang Nam quá có lực!
Thời điểm ôn nhu quả thực ngầu xỉu, có thể đánh tan trái tim của bất kỳ một thiếu nữ nào!
"Được… Ta nghe lời ngươi!
Giang Nam mua hai ly trà sữa ở góc phố, Vân Phỉ ở một bên chờ đợi.
Không biết vì sao, khi Giang Nam mua trà sữa lại phát ra một trận cười "Ai hắc hắc ~".
Vân Phỉ nghe mà rùng mình!
"Ta có cho thêm đường, ngươi khẳng định sẽ thích!"
Vân Phỉ nhận lấy trà sữa, nhẹ nhàng hút một ngụm.
A~ Hương vị tuy rằng có chút kỳ quái, thế nhưng Giang Nam mua, làm sao có thể không uống?



Bạn cần đăng nhập để bình luận