Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1274:

Chương 1274:
Lần này vì đề phòng ăn trộm, Giang Nam đã sớm dùng rào cản không gian bao phủ cỏ xanh trên đỉnh đầu!
Giang Nam nhướng mày nói: "Chị Sơn Miêu, trong nhà đã phái người tới đón sao? Lần này các ngươi mang đến bao nhiêu người?"
Thần sắc Sơn Miêu nghiêm túc: "Lần này đại đội tinh anh Ám Dạ tính luôn ta thì có tổng cộng 1000 người!"
"Tổng bí thư vì muốn phối hợp hành động của ngươi đã phái bộ đội tiền trạm tới, quyền chỉ huy cũng giao cho ngươi!"
"Đại đội Long Uyên vẫn còn ở trên đường, Vương Đạo Thiên, Lý Đạo Thiên cũng đi theo tới!"
Lời này vừa nói ra, đám người Lăng Phong hít một hơi khí lạnh, xuất động tới hai tôn Đạo Thiên?
Ngay cả Lý Minh Sơn hệ Không Gian cũng tới đây?
Sơn Miêu nói tiếp: "Vốn dĩ chiều nay đã đến, nhưng trên đường hạm đội đụng phải nhân mã viện trợ của nước N!"
"Hai bên cãi nhau một trận ở trên biển, chậm trễ không ít thời gian, nhưng ngày mai liền sẽ đến!"
"Ngươi định an bài như thế nào?"
Giang Nam nhếch miệng: "Ta muốn dùng bộ đồ teletubbies để chạy, nhưng hai Đạo Thiên Ưng quốc kia đã chặn cửa!"
"Đội ngũ chúng ta quá nhiều người, lại còn có thêm đàn Thiên Ngưu nên không tiện hành động, rơi vào trong tay người ta chính là nhược điểm..."
"Hơn nữa các quốc gia đều đang chạy về phía bên, trước khi chưa trở lại Hoa Hạ, một đường này đều không an toàn..."
Giờ phút này mọi người cũng đều phát sầu!
Có thể tưởng tượng được, một khi người các nước đều tới, vì tranh hạch tâm sẽ đánh thành cái dạng gì?
Cố Tiểu Duy giơ tay nói: "Nếu... nếu không Nam Thần trở về nhà trước, ít nhất bảo vệ được hạch tâm ra ngoài!"
"Ta biến thành ngươi, ở lại đây cùng mọi người hấp dẫn lực chú ý của các quốc gia!"
Lời còn chưa dứt, Giang Nam đã xoa xoa đầu Cố Tiểu Duy: "Nha đầu ngốc, vậy ngươi hẳn phải chết!"
"Người của các ngước khác cũng không ngốc, thứ họ tranh giành chính là ta, làm sao có thể để cho ta chạy mất?"
"Đừng nghĩ, đây là trận chiến không có cách nào tránh khỏi, nắm đấm bên nào cứng hơn thì có thể ăn hết hạch tâm!"
"Trước khi viện trợ trong nhà tới thì nên thành thật ở lại Thâm Uyên, tránh cho tổn thất không cần thiết!"
Ít nhất trước mắt ở lại thành Bất Dạ thì Giang Nam còn có thể khống chế tình huống!
Hai Đạo Thiên ở Ưng quốc kia cũng ngại mặt mũi Di Dạ, còn chưa có động tới!
Sơn Miêu gật đầu!
Cô có thể cảm giác được Giang Nam đã trưởng thành!
Thời điểm cướp tư liệu ở nước M, Giang Nam hành động bất chấp, vô cùng liều mạng!
Nhưng lại có hiệu quả!
Mà lúc này đây, Giang Nam lại không thể như thế!
Mỗi một quyết định của hắn hiện tại, đều có thể dẫn đến hàng trăm hàng ngàn anh em ngã xuống!
Đội ngũ lớn, Giang Nam không dám mạo hiểm, mạng của ai cũng là mạng!
Hiện giờ chỉ cầu một chữ ổn định!
Sơn Miêu cười nói: "Đêm nay chú định sẽ không yên bình, các ngươi xuống Thâm Uyên lâu như vậy, sợ là chưa từng ngủ một giấc ngon a?"
"Mọi người đi nghỉ ngơi, điều chỉnh thật tốt, ta dẫn đội gác đêm!"
Tuy rằng không nói, nhưng trên mặt mỗi người Lăng Phong Diệp Tử đều mang theo sự mỏi mệt!
Ngay cả Tần Thụ đều cầm thú bất động!
Có quân Ám Dạ ở đây, cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút!
Mà Giang Nam cũng không nhàn rỗi, tìm được Diêu Hồng, đặc biệt dặn dò chuyện của Lam!
"Cô bé không muốn đi theo ta, các ngươi ở đây nhớ chú ý một chút, chiếu cố cho cô bé!"
Diêu Hồng nhìn Giang Nam bằng ánh mắt nhu hòa, càng cảm thấy mình đã đi theo đúng người!
Trở lại gian phòng của mình, Giang Nam nằm ở trên giường của mình cũng dần dần buồn ngủ!
Mà Sơn Miêu lại là dẫn đội canh giữ ở bốn phía doanh địa, thành Bất Dạ nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động!
"Ngao hừ~"
Một tiếng kêu mang theo vài phần mê ly cắt qua bầu trời đêm!
Sơn Miêu đột ngột quay đầu nhìn về phía một gian phòng lầu ba trong doanh địa!
Không ít quân Ám Dạ mang thần sắc cảnh giác nhìn lại!
Đúng lúc này, lại là một trận thanh âm "rầm rầm" từ trong phòng truyền đến!
Tiếp theo là thanh âm "bang bang bang" giống như rèn sắt, cùng với tiếng thú rống táo bạo!
Không ít người rút chiến đao ra, ánh mắt lạnh lùng: "Địch tập kích sao? Sao lại vào đây?"
"Chiến đấu thật kịch liệt, nghe thanh âm này, cường độ thân thể thật khủng bố!"
"Chết tiệt, dưới sự phòng thủ kín không kẽ hở, kẻ địch lại vào được bằng cách nào?
Giờ phút này thanh âm chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, tựa hồ cả tòa nhà đều đang run rẩy!
Giống như xe tăng đại chiến xe bọc thép!
Hơn nữa trong cửa sổ có ánh sáng chói mắt lộ ra.
Sơn Miêu nheo mắt, dẫn đội đi vào trong!
Khỉ Gầy Hắc Nha vội vàng ngăn Sơn Miêu lại.
"Đội trưởng, chúng ta đừng đi vào, chuyện này... Không tiện đi quấy rầy!"
"Đúng đúng đúng, không phải địch tập kích, người một nhà!"
Sơn Miêu nhíu mày: "Người một nhà? Các ngươi xác định?"
Người một nhà sao lại đánh dữ như vậy?
Huyết Tiểu Cầu giữ chặt Sơn Miêu: "Không... không cần lo lắng, đó là phòng của em gái Thiết Ngưu!"
"Đoán chừng là cùng bạn trai cãi nhau, đánh nhau trong phòng nha, chúng ta cũng không tiện vào!"
Sơn Miêu: "Hai người bọn họ đánh nhau, vậy càng phải vào trong khuyên nhủ, nghe tiệng động tựa hồ đều hạ tử thủ, nếu bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Khỉ Gầy: Phụt~
Hắc Nha: …
Con mẹ nó hạ tử thủ a!
Hai người đều sắp nghẹn điên rồi, đội trưởng Sơn Miêu cũng quá đơn thuần đi?
Nói đến đây rồi mà vẫn chưa hiểu?
Tiểu Cầu gấp đến độ giậm chân, vội vàng xông lên thì thầm vào tai Sơn Miêu...
"Là xì xầm xì xầm, không phải kiểu đánh nhau đó đâu!"
Sơn Miêu vừa nghe, mặt đỏ đến chảy máu!
Quay đầu đi qua một bên che mặt!
Đáng giận!
Giờ phút này, Giang Nam nằm ở trên giường nhìn trần nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc!
Phòng của Ngô Lương ở ngay trên lầu mình, trải qua một trận bang bang bang, trần nhà đều rơi bụi!
Không lúc nào là không chịu đựng tạp âm công kích, Giang Nam không tự giác liền tự bổ não hình ảnh...
Đều do trí tưởng tượng của mình quá phong phú, mẹ nó còn ngủ cái rắm!
Giang Nam thật muốn bổ một chai Đại Lục cho mình!
Đúng lúc này, trần nhà đột nhiên nứt ra một khe hở, bê tông xoạt xoạt rơi xuống!
Giang Nam bị dọa vội vàng giơ tay, một rào cản không gian dựng lên!
Nếu như thật sự sụp, hai người bọn họ rơi xuống phòng của ta, vậy thì có náo loạn!
Ngay cả tòa nhà cũng không chịu nổi sự tàn phá này sao?
Giang Nam không ngủ được liền bịt kín bản thân ở trong chăn!
"Người anh em, hạnh phúc của ngươi! Để đại cả giúp ngươi thủ hộ!"
"Có mánh khóe gì cứ việc dùng ra hết đi, trần nhà này để ta giúp ngươi chống đỡ!"
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận