Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 554: Phẫu thuật mở sọ 1

Chị dâu hai Lục đang giúp hai bác sĩ thực tập làm thuốc dựa theo yêu cầu sắp xếp viên thuốc vào trong bình thủy tinh, một bình một trăm viên. Bởi vì tính toán phiền phức, cho nên bọn họ đều dựa theo kiểu bình trực tiếp xếp vào, xếp đến cao bằng nhau là được.
Vài người nghe chị dâu cả Lục gấp gáp như thế, đều ồn ào hỏi chuyện gì.
Chị dâu cả Lục kích động bảo bọn họ đoán Lục Chính Đình thế nào.
Một bác sĩ thực tập cười nói: “Có phải lỗ tai của văn thư Lục tốt rồi không? Viện trưởng Lâm thật lợi hại, hai lần phẫu thuật đã chữa trị xong lỗ tai cho văn thư Lục.”
Chị dâu cả Lục: Làm sao bọn họ vừa đoán đã trúng thế.
Chị dâu hai Lục nghe vậy cũng rất vui mừng, thương lượng với chị dâu cả có phải nên chúc mừng một chút hay không.
Bây giờ điều kiện của bọn họ cũng không kém, trong tay có ít tiền, hơn nữa trong nhà cũng tích trữ một ít bột mì trắng, làm sủi cảo chúc mừng vẫn có thể.
Rất nhanh lỗ tai của Lục Chính Đình khôi phục thính lực giống như mọc cánh bay đến toàn bộ đại đội, đám người Lục Trường Hữu, Lục Trường Phát, Lục Trường Quý đều đến thăm anh, chúc mừng anh, thuận tiện hỏi một chút thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ.
Lục Chính Đình đang ở trong nhà băm thịt nhồi nhân, toàn bộ phiếu thịt của anh và Lâm Uyển đều giao cho Tằng Khải, cách vài ngày anh ta sẽ tiện đường làm việc tới đưa ít thịt cho bọn họ, cho nên bây giờ trong nhà cách hai ngày có thể được ăn thịt heo.
“Chính Đình, cháu thật sự có thể nghe thấy được?” Bọn họ hết sức tò mò.
Lục Chính Đình gật đầu: “Thật sự. Vô cùng rõ ràng.”
“Thật sự là quá tốt, ông trời có mắt!” Lục Trường Quý kích động nhất, bởi vì ông ta hiểu rõ toàn bộ quá trình lúc trước Lục Chính Đình mất đi thính lực, vẫn cảm thấy thật sự là nghiệp chướng. Khi đó bọn họ đưa Lục Chính Đình đến bệnh viện, bác sĩ còn tức giận vì sao không đưa đứa nhỏ tới sớm chút, trong lỗ tai anh có cục máu, phát sốt quá nghiêm trọng trực tiếp mất đi thính giác vân vân. Cho nên sau này Lục Chính Đình không nghe thấy, ngược lại Lục Trường Quý và bác cả Lục khó nhất chịu.
Hiện giờ thấy anh đã nghe được, ông ta vô cùng vui mừng: “Bác về nói một tiếng với bác gái cả của cháu, để bà ấy cũng vui vẻ một hồi.”
Bác sĩ Lâm thật sự là phúc tinh, thật sự là người vợ mà ông trời đưa cho Chính Đình, chẳng những đối tốt với anh, với những họ hàng như bọn họ cũng tốt, đối với các xã viên khác cũng tốt.
Mọi người rất vui vẻ thay Lục Chính Đình, cũng kinh ngạc vì y thuật của Lâm Uyển, thật sự là quá lợi hại. Đây thật đúng là may mắn của nhóc con nhà bọn họ, có bác sĩ giỏi như Lâm Uyển ở đây, sau này không bao giờ sợ ngã bệnh nữa. Không ít người coi tin tức này thành ngày lành, giống như chúc mừng tân hôn vội tới tặng quà mừng cho bọn họ.
“Lúc trước các cháu kết hôn, các bác cũng chưa tỏ ý, hôm nay là ngày vui lớn, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúc mừng hai người, hy vọng hai người trăm năm hảo hợp, đầu bạc đến già!”
Bọn họ tìm một cái cớ tốt như vậy, Lâm Uyển cũng không tiện từ chối, hơn nữa Lục Chính Đình khôi phục thính lực, cô cũng thật sự rất vui vẻ.
Cô lấy kẹo tích trữ trong nhà, còn có đống kẹo mà đám người ông cụ Cố, bác sĩ Kim ở tỉnh thành gửi tới cũng lấy ra, chia mỗi người một nắm coi như bánh kẹo cưới.
Hai người Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang vẫn không sao, mặc dù có hơi luyến tiếc, nhưng ngẫm lại chú ba / cha có thể nghe thấy được, tốt hơn bất cứ thứ gì.
Kết quả trái lại Tuấn Tuấn luyến tiếc nhất, cậu bé ghé vào trong lòng Lục Chính Đình, nhìn thấy mẹ cậu bé chia từng nắm từng nắm kẹo ra ngoài, hai con mắt đều nhìn suốt, trong cái miệng nhỏ nhắn còn ô ô ô ô nói không ngừng.
Hai cậu bé cho rằng cậu bé muốn ăn, bèn bóc một viên kẹo nhét vào trong miệng cậu bé, em trai nhỏ thông minh ngậm lấy viên kẹo cũng không hề mắc nghẹn.
Không ngờ rằng Tuấn Tuấn ăn kẹo ngọt như vậy, nhìn mẹ cậu bé chia từng nắm kẹo ra ngoài, đó thật sự là ngọt đến ưu thương.
Cũng may Lâm Uyển nhiều kẹo, hơn nữa cũng không chia hết toàn bộ, bên trong còn trộn lẫn trái cây như sơn tra, táo đỏ vân vân, cho nên thật ra trong một nắm cũng chỉ có hai ba viên kẹo.
Ngày hôm sau bọn họ đến Lâm Gia Câu, náo nhiệt ở nhà mẹ đẻ một chút, cũng chia một đợt kẹo và sơn tra, táo đỏ vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận