Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 528: Cậu bé là cá ướp muối 1

Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang vẫn chưa đi học, vốn muốn tiễn bà ngoại, lúc này lại thành đón cậu. Hai cậu bé cười khoái chí, lấy mấy miếng đường đỏ đưa cho hai cậu ăn, rồi lại hỏi ông ngoại và cậu lớn có khỏe không.
Chu Tự Cường: “Vẫn khỏe, mọi người đều nhớ hai cháu, lúc nào thì đi được đây?’
Hai anh em nhìn Lục Chính Đình và Lâm Uyển, rồi lại nhìn Tuấn Tuấn: “Bây giờ tụi cháu muốn đi, nhưng tụi cháu phải đi học cái đã.”
Chu Tự Cường: “Thế thì đi thôi, đi học có gì tốt chứ.” Anh ta xem thường việc đi học, em gái có đi học đâu mà giờ cũng thành bác sĩ giỏi thế kia mà.
Lâm Tụ trừng mắt nhìn anh ta: “Cháu ngoại sao mà giống chúng ta được? Hai đứa đừng nghe lời chú ấy, đương nhiên là phải đi học, còn phải học thật giỏi nữa.”
Chu Tự Cường không phục, còn muốn lấy Lâm Uyển ra làm ví dụ.
Lâm Tụ nói: “Em gái tôi là do ngày xưa nhà nghèo không có tiền đến trường nên mới lỡ dở. Nếu như được học sớm thì chắc chắn là giỏi hơn nhiều. Đúng không Uyển Uyển?” Trong mắt anh ta, em gái và bọn họ không giống nhau, xinh đẹp có quyết tâm có học thức, điểm nào cũng tốt.
Lâm Uyển cười đáp: “Đúng là như vậy. Mấy đứa nhất định phải học cho giỏi. Có kiến thức thì khi ra ngoài các con sẽ không sợ gì cả, không có kiến thức thì đến công xã cũng không đi được.” Cô lấy ra một xấp báo mà cô dùng để giết thời gian khi ở nhà: “Nhìn bên trên này, có ai là không có học thức.”
Chu Tự Cường vội nói: “Anh nói em nghe này, sao mà ở cữ cũng đọc báo thế, cẩn thận hỏng mắt đấy.”
Lâm Uyển vội nói: “Em không đọc, thỉnh thoảng em có liếc nhìn đôi chút. Toàn là anh ba đọc cho em đấy.”
Cô nghe theo yêu cầu của mẹ Lâm, yên tĩnh ngồi đợi mười mấy ngày không làm gì cả, kết quả là toàn thân nhàn rỗi đến nỗi trên dưới muốn mọc nấm luôn.
Cô muốn đọc sách, điều đó là không thể. Cô muốn nói chuyện, mẹ Lâm sợ cổ họng cô mỏi nên chỉ cho cô nghe. Cô muốn nghe đài cát sét thì phải nghe trong thời gian nhất định. Bởi vì âm thanh của đài cát sét không nhẹ nhàng êm tai, có chút chói tai, mẹ Lâm sợ lỗ tai bị tổn thương.
Vậy nên Lâm Uyển chỉ có thể nhờ Lục Chính Đình đọc cho nghe, giọng nói của anh rất gợi cảm từ tính, chắc chắn là vô hại, hơn nữa còn có thể khiến cho cả thể xác và tinh thần vui vẻ. Đương nhiên là mẹ Lâm đồng ý, thế là mỗi sáng mỗi tối Lục Chính Đình sẽ đọc báo hoặc đọc sách cho cô nghe.
Thực ra Lâm Uyển cũng không nhàm chán như những gì cô nói, cô có không gian mà. Hiện tại giá trị y đức của cô càng ngày càng nhiều, bản thân dùng không hết, về cơ bản đều để hệ thống lấy đi sửa chữa, có kể chuyện hay gì đó cho cô thì cũng được.
Nói chung những ngày tháng ở cứ của cô rất thư thái.
Cô giục hai đứa trẻ đi học, bà ngoại thì tạm thời chưa về, các cậu lại đến nữa, dặn hai đứa đừng có mà lấy cớ trốn học.
Nói chuyện một lúc thì Tuấn Tuấn thức dậy, ngáp một cái rồi nháy mắt, bàn chân nhỏ đạp đạp mấy cái rồi sau đó quay đầu nhìn về hướng Lâm Uyển đòi ăn.
Chu Tự Cường và Lâm Tụ lập tức đi đến phòng ngoài nói chuyện để Lâm Uyển cho con bú.
Lâm Tụ ra tín hiệu với Lục Chính Đình: “Em rể em cứ đi làm đi, đừng lo bọn anh.”
Lục Chính Đình vốn định đưa mẹ Lâm về nhưng bây giờ bà không đi nữa, nên anh đi làm trước. Dẫu sao anh có một đống việc đang dồn lại.
Anh đi vào phòng nói với Lâm Uyển một tiếng rồi nói với mẹ Lâm: “Mẹ, mẹ đợi con về nấu cơm nhé.”
Mẹ Lâm bảo anh cứ đi làm đi: “Mẹ biết rồi, con đi đi.”
Khi Lâm Uyển cho con bú xong thì mẹ Lâm lập tức đi tới bế cháu, đi chầm chậm trong phòng ngoài, đỡ lấy đầu và người thằng bé rồi vỗ vỗ cho thằng bé ợ hơi.
Lâm Tụ và Chu Tự Cường bèn nhân dịp này chơi đùa với thằng bé. Bây giờ cả ngày thằng bé chỉ ngủ ngon lành, cũng chỉ có lúc thức dậy bú sữa mới nể mặt để ý người khác.
Lâm Tụ thấy Chu Tự Cường với vẻ mặt đầy mơ ước đang nhìn cháu ngoại mình bèn nói: “Anh mau kết hôn đi rồi tự bế lấy con của mình, đừng nhỏ dãi vào con người ta nữa.”
Chu Tự Cường: “Anh kết hôn thì sẽ có được đứa trẻ tuấn tú như Tuấn Tuấn sao? Thế thì tốt quá.”
Lâm Tụ: “Vậy thì yêu cầu của anh hơi cao đấy, anh có tìm Thất tiên nữ thì cũng không thể được đâu.”
Chu Tự Cường: “Vậy em thử đi. Tìm một người gần như thế là được rồi.”
Lâm Tụ rũ mắt, quay người chơi đùa với cháu ngoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận