Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 188: Trọng nam khinh nữ

Anh ta bảo họ mau chóng chuẩn bị đồ đạc, mang theo những thứ như quần áo, lương khô. Trẻ con còn nhỏ như vậy vẫn nên đến bệnh viện tiến hành chữa trị, tránh bị tái phát nặng hơn, trong thôn không cách nào chữa được.
Lâm Uyển lại nhờ người khác nhanh chóng kiếm mấy củ tỏi đến, cô vào trong viện tìm cỏ mực và mã tiên thảo.
Cô đập nát tỏi, bôi hỗn hợp đó lên huyệt nội quan của cô bé rồi dùng vải quấn lại, còn nói với cô bé việc này sẽ có chút đau, việc nổi bọc là bình thường nên đừng gãi.
Tống Tiểu Lỵ ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Một cô bé vừa gầy vừa bé, hàng lông mi dài còn vương nước mắt, cô bé rất sợ người nhà và bác sĩ sẽ bỏ mặc chính mình.
Cô bé thấy bác sĩ Kim và bác sĩ Lâm đối xử với mình còn tận tâm hơn cha mẹ thì không nhịn được mà khóc.
Bọn họ không biết là, dựa theo cốt truyện thì người nhà Tống Tiểu Lỵ không chịu đưa cô bé đến bệnh viện, cô bé chết sau ba ngày sốt cao không dứt. Sau khi chết, cha mẹ cô bé dùng cỏ tranh quấn đại cho cô bé rồi chôn ở kênh rạch phía sau.
Kết quả vì thi thể bị động vật cắn xé rồi lại bị muỗi đốt nên sau đó không lâu dịch sốt rét đã bùng phát ở những vùng lân cận khiến cấp trên phải để tâm đến, bên trên còn phái bác sĩ ở các bệnh viện nòng cốt trong thành phố xuống dưới thôn trị sốt rét, diệt muỗi.
Cũng vì trận dịch sốt rét đó, khiến cho không ít người già và trẻ nhỏ gần thôn tử vong.
Hơn nữa Lục Chính Kỳ cũng bị bệnh, nguyên chủ lại bắt đầu cực nhọc ngày đêm, không nghỉ không ngủ mà chăm sóc anh ta, đương nhiên cũng bắt nguồn cho câu chuyện tình yêu cẩu huyết của nữ chủ Giang Ánh Nguyệt.
Lâm Uyển được 999 nhắc nhở mới biết được đoạn truyện này, sống lưng cô lạnh toát, cô lặng lẽ nói: “Tiểu Cửu, sau này nếu tôi không nhớ nội dung truyện thì không cần nhắc cho tôi nhớ đâu.”
Cô cảm thấy bộ truyện điền văn này của mình không có liên quan gì đến mấy câu truyện cẩu huyết đó, đã không còn nội dung như ban đầu nên lâu rồi cô không nghĩ đến nó nữa.
999 còn cười hì hì, sau đó cung cấp cho cô mấy phương thức cổ truyền đã được chứng thực.
Lâm Uyển đập nát mấy nhánh cỏ mực non rồi thoa lên cổ tay đứa bé trai, sau đó còn căn dặn người nhà những điều cần chú ý.
Cô hết châm cứu rồi lại bó thuốc, ít nhất có thể bảo đảm trong mấy tiếng đi đường, hai đứa trẻ sẽ không vì bệnh tình đột nhiên phát tác mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô lại bảo họ mang theo mã tiên thảo, nếu thuận tiện thì dựa theo liều lượng cô nói mà đem chúng đi sắc rồi uống, chỉ có điều nếu vào bệnh viện huyện thì hẳn là không có chỗ dùng nữa.
Bà lão lại vội vàng nói: “Sao lại cho cháu tôi với con bé kia bôi hai thứ khác nhau?”
Lâm Uyển: “Dược tính của loại dược này tốt hơn, cô bé khi có khí hàn, không chịu nổi.”
Bà lão nghe thấy thế thì rất hài lòng.
Lâm Uyển để bọn họ xuất phát.
Cha của cậu bé kia rất tích cực nhưng ông của cô bé kia lại do dự: “Con nhóc này cần gì phải đến bệnh viện cho tốn tiền, ở nhà chữa là được rồi!”
Cô bé cắn cắn môi, mắt trực trào khóc nhưng lại không dám nói gì.
Một đứa bé mặc dù không biết chết là gì nhưng qua đợt hôn mê ban nãy bản thân cô bé cũng nhận thức được bản thân có phải đã tiến gần tới cái chết mà người khác nói không.
Cô bé không muốn chết, cô bé muốn sống, cô bé cũng muốn được chữa bệnh. Nhưng cô bé chỉ có thể bất lực giương ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía bác sĩ Kim và Lâm Uyển, họ là bác sĩ, chỉ có họ không muốn cô bé chết.
Lâm Uyển nhìn cô bé, xoa đầu cô bé rồi dịu dàng nói: “Yên tâm đi, em sẽ không sao đâu, đến bệnh viện huyện để bác sĩ tiêm cho sẽ khỏi thôi ngay thôi.”
Bấy giờ, xe ngựa mượn đã dừng trong sân, thúc giục họ mau lên xe, trời tối rồi thì không lên huyện được nữa.
Tống Hòa Thuận nhận bọc quần áo và lương khô từ tay vợ anh ta, sau đó anh ta ôm con trai lên xe ngựa, còn bảo người nhà không cần quá lo lắng.
Ông Tống lại không chịu lên xe.
Bà nội Tống Tiểu Ngưu lớn tiếng thúc giục: “Được rồi, nhanh lên đi, đừng chậm trễ thời gian nữa.” Cha mẹ tiểu Lỵ chắc chắn sẽ không để cô bé tới bệnh viện, một chuyến này tốn không biết bao nhiêu là tiền, chẳng phải ai cũng chịu bỏ tiền ra chữa bệnh cho mấy bé gái.
Ông Tống thì thào: “Đến bệnh viện lớn cần rất nhiều tiền lại không có ai đền bù cho, chúng tôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận