Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 220: Tìm chết 3

Mà động tác của Lâm Uyển cũng nhanh, một tay cô nắm lấy cánh tay của bà Lục, một tay giành lấy chai thuốc ngăn bà Lục “uống” thuốc trừ sâu.
Trong đấy có bà cụ bó chân từ bé, đi lại không thuận tiện, sốt ruột đi qua giành lấy cái chai, kết quả nhiều người tay hỗn loạn, giành cái này cướp cái kia, mấy sức lực lẫn lộn với nhau, lập tức đẩy Lâm Uyển và bà Lục ngã xuống.
Bà Lục còn ôm chai thuốc đó! Kết quả miệng chai thuốc hướng xuống, nước thuốc còn lại bên trong ùng ục ùng ục đổ toàn bộ lên mặt bà Lục.
Bà Lục vốn há to miệng kêu la, cú ngã này khiến nước thuốc chảy vào miệng và mũi.
Động tác của Lâm Uyển nhanh chóng, nắm cằm bà Lục nghiêng mặt qua một bên, chút nước thuốc đó lập tức chảy ra, bà Lục phi phi phi, cũng không có nuốt xuống cái gì.
Bà Lục: “Tránh, tránh ra…” Bà ta cũng bị đám đàn bà này đè chết rồi!
Không đợi bà ta nói rõ ràng, Lâm Uyển hô to: “Tránh ra! Bà cụ uống thuốc trừ sâu rồi! Chị dâu cả chị dâu hai mau, mau, đưa vào phòng y tế!”
Đám người xôn xao.
Lâm Uyển vẫy tay một cái, chị dâu cả chị dâu hai Lục đẩy Lục Tâm Liên chạy lại đây, kéo mấy bà thím ra, giúp Lâm Uyển đưa bà Lục đi.
Anh cả Lục gấp đến độ muốn qua ngăn cản, lại bị Lục Chính Đình ngăn lại.
“Vừa rồi anh không đi cướp chai thuốc, bây giờ đi lên thêm phiền à?” Giọng điệu của Lục Chính Đình tràn ngập trào phúng, rõ ràng là điệu bộ nhìn thấu hết thảy.
Bà Lục và Lục Tâm Liên bàn tác yêu tác quái, Lục Chính Đình liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu, ông Lục và anh cả Lục không biết sao?
Chỉ có người ngốc như anh hai Lục cho rằng mẹ anh ta thật sự muốn tìm chết nên ở chỗ đó tự trách áy náy thống khổ.
Ở nông thôn mẹ chồng nàng dâu đấu võ mồm, vợ chồng cãi nhau, thường xuyên có người để tâm vào chuyện vụn vặt, một ngọn lửa bùng lên không phải nhảy sông tự vẫn chính là cướp thuốc trừ sâu của đại đội uống.
Vốn người vây xem cũng không biết thật giả, lúc này Lâm Uyển vừa kêu, đó chính là sự thật, đều ồn ào trào tới phòng y tế.
Đám người Lục Tâm Liên cũng nóng nảy, liều mạng tiến lên.
Bác sĩ Kim mới vừa thức dậy, đang ở trước cửa phòng y tế đánh răng, vắt khăn mặt lên cánh tay trần. Trước đó anh ta chợt nghe thấy ầm ĩ, nhưng cũng không có hứng thú nhìn, lúc này thấy bọn họ chạy lại đây anh ta vội vàng tránh ra.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Kim, mau chuẩn bị nước rửa ruột, bà cụ uống thuốc trừ sâu!”
Bác sĩ Kim nhướng mày, khóe miệng giật giật, tràn ngập hứng thú quét qua tình trạng như bà điên của bà Lục một cái: “Chữa trị bệnh tim khỏe rồi lại uống thuốc trừ sâu?” Anh ta giễu cợt một tiếng, để bàn chải đánh răng và cốc xuống, dùng khăn mặt lau miệng một cái, thuận tay mặc áo ba lỗ vào: “Được thôi, thỏa mãn bà.” Anh ta đeo mắt kính khẩu trang đi chuẩn bị nước rửa ruột.
Lâm Uyển cùng hai người chị dâu giữ bà Lục đang giãy dụa ở trên giường khám bệnh, dùng vải bạt trói chặt phía trên: “Mẹ à mẹ phải cố gắng chịu đựng đấy!”
Lúc này Lục Chính Kỳ dẫn người từ bên ngoài trở về, nghe nói mẹ anh ta uống thuốc trừ sâu sợ tới mức vọt mạnh tiến vào phòng y tế: “Lâm Uyển!”
Lâm Uyển liếc mắt nhìn anh ta, tới đúng lúc lắm, cứ để anh chịu tiếng oan đi.
Cô lo lắng nói: “Mẹ uống thuốc trừ sâu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng độc tính sẽ bị dạ dày hấp thu, không chết cũng sẽ thương tổn thần kinh, bây giờ nhất định phải rửa ruột, anh quyết định đi, rửa hay không!”
Nghe nói mẹ ruột mình uống thuốc trừ sâu, mắt Lục Chính Kỳ muốn nứt ra, chuyện đột nhiên xảy ra đầu anh ta sắp nổ tung, anh ta nhìn về phía Kim Hướng Đông: “Bác sĩ Kim?”
Bà Lục đang ở đây ô ô nói mình không uống, không uống.
Lâm Uyển đau lòng nói: “Mẹ à, có mâu thuẫn chúng ta giải quyết mâu thuẫn, sao mẹ có thể tìm chết chứ? Nếu mẹ chết rồi, cái nhà này không phải phân tán ra sao? Mẹ bảo các con trai con gái làm sao bây giờ?”
Bác sĩ Kim cúi người ngửi, lại dùng cây que lưỡi mở miệng bà Lục nhìn xem, dùng một loại giọng điệu hờ hững: “May mắn uống ít, nếu không, đâu đến được nơi này. Thuốc trừ sâu DDVP kia có thể tùy tiện uống sao?”
Anh ta trực tiếp đứng dậy, nhìn về phía đám người Lục Chính Kỳ và anh cả Lục, giang tay: “Các người có ý gì, là rửa hay là không? Không rửa thì trở về đi, dù sao uống không nhiều lắm, cùng lắm thì chậm rãi độc hại thần kinh, đến lúc đó nôn mửa, run rẩy, cũng có xác suất sẽ…”
“Rửa!” Lục Chính Kỳ thống khổ nói: “Mẹ, mẹ nhịn chút nhé.”
Rửa ruột rất thống khổ, nhưng không rửa ruột sẽ để lại di chứng, ai biết sẽ thế nào?
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận