Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 612: Phiên ngoại 18

Cục sắt này được anh ta cố tình chọn lựa, vì anh ta nhắm mục tiêu giỏi, đủ sức, ném vào cửa kính xe rất chuẩn. Hơn nữa cục sắt còn mang theo đầu nhọn, đánh người sẽ đau đến đâu đương nhiên anh ta cũng biết.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình nhìn qua, hỏi mấy người đó: “Dám cướp xe Jeep của chính phủ sao? Các người là đồ đần hả?”
Ba người đàn ông đã không nói được gì nữa, lại bắt đầu oán hận người đàn ông hàm hậu, nếu không phải anh ta lừa, thì bọn họ dám cướp xe Jeep sao?
Lâm Uyển cũng nghe các tài xế nói chuyện bị cướp ở bên ngoài, chỉ là không ngờ lại xảy ra ở trong tỉnh, còn là trong thành phố của mình nữa. Trước kia cô và Lục Chính Đình đi vào thành phố và tỉnh họp, chạy nhiều lần như vậy, cũng chưa từng gặp một lần, sao lần này vừa gặp đã lập tức đụng hẳn năm tên?
Ba người đàn ông nhìn thấy cô tuy da trắng mặt xinh, nhưng một đôi mắt sáng ngời trông như chưa dao nhỏ, sáng trong như tuyết, khiến người sợ hãi.
Điểm này chỉ đơn giản là do làm bác sĩ lâu tôi luyện ra, khi khám bệnh cho người bệnh hoặc là làm phẫu thuật cần nhanh tay nhanh mắt, thủ đoạn thích hợp, nhanh, chuẩn, vững, có đôi khi không thể chậm trễ dù chỉ một giây. Chuyện này dẫn đến khi ánh mắt của cô đang nhìn chuyên chú sẽ trông vô cùng sắc bén, khiến người chột dạ, không tự chủ được mà tim run rẩy.
“Chúng tôi bị ma quỷ mê hoặc, là đồ ngu xuẩn, cho rằng có thể làm lớn một lần ăn ba năm.” Người giả bị động kinh đó chán nản đáp.
Sắc trời dần tối, lúc này Lục Minh Quang và Lục Minh Lương cũng dẫn ba cảnh sát chạy tới.
Bọn họ đi tới công xã gần nhất, đáng tiếc công xã đó không có điện thoại, nên chỉ đành lại đi tới công xã có điện thoại ở gần đó. Trước tiên gọi điện thoại cho gia đình, lại biết Lâm Uyển và Lục Nhất đã ngồi xe của Lục Chính Hành đi về phía thành phố đón bọn họ. Bọn họ gọi điện vào thành phố, khai báo sự việc một chút, rồi lại lập tức lái xe về.
Sau khi gặp nhau, Lâm Uyển nhanh chóng kiểm tra Lục Minh Quang và Lục Minh Lương xem có bị thương không. Lục Minh Quang chỉ trầy da một chút, cánh tay của Lục Minh Lương thì bị xẹt qua một đường, không đánh trúng ngay chính diện cho nên không có vấn đề gì lớn, nhưng nhìn vết bầm tím lớn như vậy cũng rất dọa người.
Lâm Uyển tức giận nói với Lục Chính Đình: “Đã là xã hội mới rồi mà vẫn còn muốn đi làm thổ phỉ cướp đường, đây là do tiến công chưa đủ nghiêm khắc, em phải viết thư khiếu nại cho cục cảnh sát thành phố, để bọn họ giữ trật tự an ninh ở nông thôn hơn, đừng để những tên du côn này lại hại quê nhà nữa.”
Lục Nhất: “Mẹ, con tán thành.” Cậu bé lại nhìn về phía hai người Lục Minh Quang và Lục Minh Lương.
Hai người Lục Minh Quang cũng nở nụ cười: “Cũng tính thêm bọn con nữa.”
Lục Minh Quang liếc mắt nhìn Lục Chính Đình, ánh mắt hỏi anh có nói cho Lâm Uyển biết chuyện có người lén động tay động chân không. Lục Chính Đình nghĩ về rồi nói sau, nói ngay tại đây sợ là Lâm Uyển sẽ sốt ruột.
Bởi vì đồng chí ở cục cảnh sát thành phố đã phái xe qua, Lục Chính Đình dẫn bọn họ đi tới công xã có điện thoại gần nhất để đợi, để đám cướp đường lại đồn công an bản địa, anh cũng không yên tâm, vẫn nên đích thân giao cho cục cảnh sát thành phố mới yên lòng.
Đợi đồng chí ở cục thành phố tới nhận, Lục Chính Đình không phải người của bộ phận cảnh sát, tuy rằng cướp là anh bắt, nhưng anh cũng sẽ không tham gia vào việc của cục cảnh sát, sau khi khai báo xong bọn họ cũng về nhà.
Đến nhà đã gần nửa đêm.
Chủ nhiệm Trị Bảo còn đang dẫn người đi tuần tra, có vài người đứng ở đầu đường đợi bọn họ, nhìn thấy bọn họ bình an trở về, chủ nhiệm Trị Bảo rất vui vẻ, chào hỏi một tiếng, vội vàng đi lên báo tin cho đám người bí thư, tránh để bọn họ lo lắng.
Chị cả Lục, chị hai Lục và đám người Khưu Thủy Anh cũng đều không ngủ.
Lâm Uyển và Lục Nhất đi đón Lục Chính Đình, kết quả nửa đêm vẫn chưa về, Lục Minh Quang còn gọi điện về nói trên đường xảy ra chút chuyện, khiến bọn họ đều lo lắng không ngủ nổi, dứt khoát tập trung ở bệnh viện đợi người.
Lúc này nhìn thấy bọn họ bình an về nhà, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói nhiều nữa, mà chào hỏi một tiếng rồi tự mình về nhà ngủ.
Khi về nhà rửa mặt, Lâm Uyển ngẩng đầu khỏi chậu rửa mặt, hỏi Lục Chính Đình: “Anh ba, có phải có người đặc biệt ra tay với anh không?”
Lục Chính Đình đặt Lục Nhất đã ngủ say lên giường đất, gật đầu, không giấu cô nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận