Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 334: Làm hòa 1

Hai người không có vấn đề gì đi, một người miệng nhỏ liên tục nói, một người chân nhỏ đi liên tục, cũng xem như là chuyện rất tốt.
Cô phát hiện ra Tiểu Quang nói chuyện rất giỏi, há miệng là như viết văn, Lục Chính Đình đi đường càng giỏi hơn, chịu khó đến mức khiến hình tượng đều sụp đổ. Đương nhiên, anh che giấu rất tốt, không hề cố sức một chút nào, thật sự không có dấu vết khoe khoang đôi chân dài nhanh nhẹn của anh.
Không nhìn tiếp nữa.
Lâm Uyển nhắc nhở anh nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt quá, dù sao anh cũng là dựa vào ống chân thần kỳ đó hỗ trợ đi đường, lấy ra rồi sẽ không được nữa. Cho nên, hy vọng đợi trời tối, anh cởi nó ra, phát hiện mình không thể vận động đi lại tự do, sẽ không quá khó chịu.
Buổi chiều khi đến phòng y tế, Lục Chính Đình không chịu ngồi xe lăn.
Lâm Uyển: “Chúng ta vẫn nên đẩy đi, cần thì dùng, không cần cũng không sao, được chứ?”
Lục Chính Đình: “Được.”
Đối với chuyện Lục Chính Đình đứng dậy đi đường này, người trong thôn vừa tò mò vừa kích động y như lúc Lâm Uyển chữa mắt cho người ta nhìn lại được ánh sáng, quả thực chính là một chuyện thần kỳ, bọn họ lại bắt đầu coi như chuyện mới mẻ mà bàn luận.
Mà chuyện Tiểu Minh Quang nói chuyện này cũng không gợi lên sóng gió gì cả, dù sao Minh Quang cũng còn nhỏ, bây giờ đến tuổi biết nói chuyện là điều rất bình thường, không có gì hay để phải ngạc nhiên.
Buổi chiều Lâm Uyển hẹn hai người khác phẫu thuật chữa bệnh đục tinh thể, một người làm sáng, một người làm chiều ngày mai.
Khi còn chưa tan làm, lão bí thư trở về sau cuộc họp ở công xã, mang giùm mấy cân thịt heo, đợi thả vào thau nước, lại đưa hai cân thịt ba chỉ ngon nhất cho Lâm Uyển, còn lại thì cho các cán bộ.
Lâm Uyển không có phiếu thịt, nên lấy tiền trả cho lão bí thư.
Lão bí thư cười bảo: “Đây là phúc lợi cho cháu, vừa vặn chúc mừng Chính Đình có thể đi được, Tiểu Quang mở miệng nói chuyện.”
Bởi vì Lâm Uyển tới phòng y tế khám bệnh, đã lập tức thay đổi định kiến của các xã viên đối với bác sĩ chân trần. Trước đây bọn họ đều cảm thấy bác sĩ chân trần là đồ ba que xỏ lá, chuyên lừa người. Bây giờ lại cảm thấy bác sĩ chân trần cũng rất lợi hại, có thể khám bệnh, không cần chạy tới bệnh viện lớn cũng được.
Chu Triều Sinh cũng nói: “Bác sĩ Lâm, cô cầm đi, đây là cái cô nên có.”
Anh ta lấy một miếng phổi heo, đội trưởng Chu lấy miếng gan heo, lão bí thư thì làm một bộ ruột già của heo, kế toán Lâm lấy một đôi chân giò lợn.
“Cảm ơn.” Lâm Uyển nhận lấy, vừa vặn về nhà cải thiện bữa ăn cho mọi người.
Hôm nay mẹ Lâm cũng ở bên này giúp phối thuốc chống thấp khớp, bây giờ ngoại trừ thuốc thấp khớp ra, Lâm Uyển còn cải thiện phương thuốc, ngâm một ít rượu thuốc và dầu thuốc, có công hiệu giảm sưng phù, lưu thông máu, cầm máu, giảm thấp khớp. Bây giờ những chai dầu thuốc và rượu thuốc này bán rất tốt, cũng có người từ những đại đội khác và công xã đặc biệt tới đây mua.
Lâm Uyển giao thịt heo cho mẹ Lâm: “Mẹ, bí thư đi tới công xã mua đó, đây là phần của chúng ta.”
Mẹ Lâm ngạc nhiên bảo: “Thịt ba chỉ cơ à, tốt thật, tính ra cũng lâu rồi chúng ta không ăn thịt heo.”
Bà ở bên này làm việc xong, lại về nhà trước để làm nhân bánh gói sủi cảo, trên đường bà còn tính xem con gái có khẩu vị thế nào, con rể thích ăn cái gì, sau đó phải gói thêm mấy loại nhân.
Ở quê dừng bữa đều theo mùa, trong vườn rau có gì thì ăn cái đó, lúc này vừa vặn đang mùa đậu cô ve, gói nhân đậu cô ve với thịt heo, ngoài ra còn có rau hẹ.
Mẹ Lâm xách thịt heo vừa về đến nhà, đã phát hiện ra Triệu Toàn Mĩ và thím tư bên họ nội đang nói chuyện trong sân, hai đứa con trai thì ở trong nhà, bà biết anh cả và anh hai không cho phép bọn họ vào nhà.
Thấy bà về, hai người lập tức đứng dậy: “Mẹ bác sĩ Lâm, cháu cũng về rồi à, còn được chia thịt heo sao? Thật có thể diện quá!”
Mẹ Lâm chào hỏi thím tư, nhưng lại rất lạnh nhạt với Triệu Toàn Mĩ.
Triệu Toàn Mĩ thầm mím môi, nhưng nếu đã tới làm hòa, hiển nhiên cũng phải bày tỏ thái độ.
“Em dâu này, cũng đã lâu rồi chúng ta không ngồi lại nói chuyện với nhau, quá khứ…”
Mẹ Lâm lạnh nhạt hỏi: “Thím tư, thím có chuyện gì sao?”
Thím tư cười đáp: “Không, thím tới đây thăm thôi. Bây giờ Uyển Uyển nhà cháu đang có triển vọng, lại lợi hại nữa, xung quanh thôn đều khen ngợi con bé, mang lại thể diện cho nhà họ Lâm chúng ta.” Bà ta dựng ngón tay cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận