Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 276: Làm xong 2

Anh nằm trên giường, quay đầu đã có thể nhìn thấy Lâm Uyển ở giường đối diện, cô nằm thẳng, vô cùng yên tĩnh. Anh đã hiểu cô hơn, khi vừa nằm xuống vẫn chưa vào giấc luôn, cô đều nằm thẳng. Đợi sau khi ngủ, cô mới rúc người sang một bên. Nhưng nếu anh ở bên cạnh, cô sẽ vô thức rúc vào trong lòng anh để anh ôm, sáng sớm tỉnh lại còn lặng lẽ chuồn ra giả như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bây giờ mỗi người một giường, anh lại có hơi không quen, vô cùng nhớ cảm giác ôm cô ngủ trong lòng.
Lâm Uyển cũng có hơi khó chịu, giường ở nhà khách rất hẹp, đệm giường lại còn mỏng, cứng phát sợ. Cô cũng rất nhớ cảm giác nằm trong lòng Lục Chính Đình.
“Ting, tay chân giả đã làm xong, mời ký chủ nghiệm thu.” Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của Lục Chính Đình, dọa cho Lâm Uyển suýt chút nữa thì bật dậy.
Lâm Uyển: “Tiểu Cửu, mi càng ngày càng ngứa da.”
999: “Hi hi, tôi thiết lập tận mấy loại giọng nói, có phong cách học viện không có tình cảm, có áo bông nhỏ thân thiết, có…”
“Dừng.” Lâm Uyển đầu hàng: “Mi vẫn nên dùng giọng trước đây đi.”
999: “Hóa ra ký chủ thích ngọt ngào đáng yêu à, ting, Tiểu Cửu của cô đã online.”
Lâm Uyển muốn sớm được nhìn thấy tay chân giả một chút, cho nên nôn nóng đi vào hệ thống, mở giao diện chế tạo máy móc ra, đã nhìn thấy số liệu và giới thiệu của nó.
Không biết là làm từ kim loại gì, mà thoạt nhìn vô cùng có cảm giác, lạnh lùng vững vàng, như thể hàm chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó.
Lâm Uyển thật sự muốn lập tức buộc nó vào cho anh thử ngay, nhưng không thể gấp, đợi đám người ông Vương làm xong mô hình đã rồi lại nói sau.
Sau khi lấy được thứ này, Lâm Uyển phát hiện ra điểm sáng của Tiểu Cửu lại nhỏ đi một vòng, biết nó đã tiêu hao năng lượng cực lớn.
“Tiểu Cửu, vất vả cho mi rồi.”
999: “Vì ký chủ phục vụ.”
Giọng nói lớn như vậy, có thể nghe ra được bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, mi cũng thật biết diễn.
Vì để Tiểu Cửu cũng có thể phục hồi, nên Lâm Uyển không tiếp tục luyện tập những cái khác, mà rời khỏi rồi ngủ.
Buổi tối ngủ sớm, ngày hôm sau dậy cũng sớm.
Lâm Uyển nghĩ đến lại xác nhận với hệ thống một chút, quả thực là ở bên trong, tâm trạng của cô lập tức trở nên vô cùng tốt đẹp, khi dậy cũng bắt đầu ngâm nga.
Lục Chính Đình nhạy cảm phát hiện ra cô rất vui vẻ, không khỏi hỏi cô: “Mơ thấy gì mà vui vậy?”
Lâm Uyển quay đầu nhìn anh, cười: “Tắm rửa đi ăn sáng đi, em muốn ăn bánh chẻo, và bánh bao thịt.”
Bởi vì tin tức vui vẻ này, nên tâm trạng của cô vẫn luôn không tệ, ăn sáng xong đi tới tổ hợp tác với Lục Chính Đình, trải qua thảo luận chi tiết, cuối cùng bọn họ xác nhận hình dáng và kích cỡ của chân, sau đó bắt đầu thiết kế.
Vương Duy Hiên nói: “Chậm nhất năm ngày là được rồi. Mùng 10 hai đứa tới lấy đi.” Như vậy là đúng tết trung thu có thể dùng.
Buổi trưa Lâm Uyển và Lục Chính Đình rời khỏi hợp tác xã tiêu thụ trở về nhà khách.
Lâm Uyển trao đổi với Lục Chính Đình: “Bây giờ về nhà cũng vẫn kịp, nhưng đến nhà sẽ hơi muộn một chút.”
Lục Chính Đình: “Cũng không cần quá gấp, em đi tới hợp tác xã tiêu thụ đi dạo đi, xem có thể mua chút gì không?”
Anh biết tuy phụ nữ trong thôn không có tiền, nhưng lại thích đi chợ, và đi dạo ở hợp tác xã tiêu thụ, tuy rằng không mua nhưng xem cũng rất vui vẻ. Bọn họ có tiền nên cô có thể mua thứ mình thích.
Anh còn muốn đi cùng cô đi xem phim, về phần vé, bọn họ có thể mời Thẩm Phi giúp.
Lâm Uyển ôm cánh tay anh: “Hai chúng ta đi cùng nhau đi.”
Lục Chính Đình có hơi do dự, ban ngày cô và anh đi cùng nhau, sẽ mang tới cho cô những ánh mắt khác thường: “Anh có hơi mệt, tự em đi được không?”
Lâm Uyển không nghe: “Đương nhiên không được, em muốn đi cùng anh.”
Cô mở to đôi mắt hạnh lóng lánh nước, hơi chu môi, bộ dáng hờn dỗi, khiến anh lập tức từ bỏ phản kháng: “Được, đi nào.”

Lúc này mua đồ ở hợp tác xã phần lớn đều cần đến phiếu, giành hàng còn phải xếp hàng từ sớm, bằng không sẽ không mua được. Nhưng cũng có một vài mặt hàng cao cấp không cần phiếu, đáng tiếc giá rất cao, các xã viên bình thường chắc chắn không nỡ mua.
Lâm Uyển dùng hết phiếu trong tay, một phiếu vải một trượng rưỡi, phiếu đường nửa cân, một ít kim chỉ, ngoài ra cô còn mua cho Lục Chính Đình hai bao đao.
“Cũng đủ rồi, chúng ta đi tới bên công viên ngồi nhé.” Phía đông nam hợp tác xã tiêu thụ có một quảng trường nhỏ, trong này có bàn ghế đá, cũng có một ít hoa cỏ, không ít người già trông trẻ con đều sẽ dẫn trẻ tới bên này đi dạo.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận