Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 242: Em trai, anh không đau

Cô vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng tường, thấy Lục Tâm Liên vặn hai cánh tay của Lục Minh Lương để bà Lục cầm đế giày quất cậu bé.
Mùa hè nóng nực, vì để tiện hơn, bé trai sáu tuổi trở xuống đều để trần. Trước đó Lục Minh Lương còn ổn, mấy ngày nay bà Lục nhìn cậu bé không thuận mắt, ghét bỏ cậu bé ăn mặc quần áo tàn tạ dơ bẩn không cho cậu nhóc mặc.
Cậu bé không mặc quần áo để Lâm Uyển liếc mắt là thấy phía sau lưng, cái mông, đùi đều của cậu bé toàn là dấu xanh tím.
Nhất thời Lâm Uyển nổi trận lôi đình: “Dừng tay!”
Lục Tâm Liên bị Lâm Uyển làm cho giật nảy mình, vừa muốn buông ra lại nghĩ tới cô đã ra riêng rồi không có gì phải sợ nên bèn càng dùng sức kiềm chế Lục Minh Lương, hất cằm lên mặt với Lâm Uyển nói: “Không mượn cô xen vào!”
Bà Lục cực kỳ chán ghét Lục Minh Lương, cậu bé giống y hệt Lục Chính Đình khi còn bé vậy, bị đánh chưa từng cầu xin tha thứ, không, nó còn đáng ghét hơn Lục Chính Đình nhiều, bởi vì nó dám trả treo!
Bà ta mệt mỏi thở hồng hộc: “Ranh con, mày còn dám ăn cây táo rào cây sung!”
Đừng thấy Lục Minh Lương nhỏ lại rất cứng đầu, bị bà Lục với cô út đánh như vẫn không khóc lóc xin tha: “Tôi ranh con thì bà ranh già, bà xấu nhất!”
Mắt bà Lục đỏ lên vì tức giận, lập tức bóp miệng cậu bé, dùng đế giày gõ đầu cậu.
Lâm Uyển bước lên một tay nắm lấy bà Lục ném sang một bên, lại nhấc chân đá Lục Tâm Liên: “Cút đi!”
Lục Tâm Liên bị dọa tới mức vội vàng tranh thủ thời gian né qua đi đỡ bà Lục: “Lâm Uyển, cô dám đánh người lớn!”
Lâm Uyển ôm Lục Minh Lương trong ngực, lạnh lùng nói: “Cô lại đánh một cái nữa cho tôi xem đi, xem tôi có đánh chết cô không!”
Lục Tâm Liên: “Chúng tôi đánh con nít sao? Chúng tôi đang giỡn với nó đấy.”
Bà Lục lại không sợ, nó còn nhỏ bà ta đánh thì sao chứ, nhà ai không đánh con nít? Ông trời cũng cũng không xen vào được!
“Đều đã ra riêng rồi mà cô còn đến đây lên mặt cái gì?” Bà ta vung vẩy đế giày về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển nhặt lên một miếng ngói đen trong bồn ngoài cổng chọi Lục Tâm Liên: “Đến chọi gạch các người!”
Lục Tâm Liên đẩy bà Lục ra trốn rất nhanh, miếng gạch nện trên đài nước bể tan nát.
Trong lòng Lục Tâm Liên vẫn còn sợ hãi, vỗ bộ ngực: “Lâm Uyển, cô, cô, cô cái đồ độc ác!
Lâm Uyển cười lạnh: “Cô yên tâm đi, tôi vẫn còn cái khác càng dữ dội hơn.”
Cô đến phòng phía tây lấy quần áo cho Lục Minh Lương, ôm cậu bé ra ngoài, đi đến tường xây làm bình phong ở cổng tường đụng phải Lục Chính Đình. Tự anh giữ cửa nhấc lên dừng xe lăn trước tường xây làm bình phong nhìn xem, Lâm Uyển không chịu ức hiếp thì anh sẽ không lộ diện. Thấy hai người ra, anh đưa tay muốn nhận Lục Minh Lương.
Lục Minh Lương lại không chịu, cậu bé giãy dụa muốn xuống đất, vẫn còn mạnh miệng: “Không phải chỉ là quất bằng đế giày thôi sao? Không có đau bằng gậy đánh, cháu còn lâu mới sợ!”
Bọn họ đi tới cửa, mẹ Lâm và Tiểu Minh Quang tranh thủ thời gian đón cậu bé.
Bà thật không dám tin đây là người nhà đánh con cháu, liên tục cả giận: “Thật là tàn nhẫn, sao lại có thể đánh đứa nhỏ thành như này? Sao lại có người ác lòng ác dạ như vậy chứ?”
Tiểu Minh Quang lôi kéo cánh tay Lục Minh Lương, nhìn cậu bé bị đánh thành như thế vành mắt lập tức đỏ lên, duỗi tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ dấu giày trên người cậu.
Lục Minh Lương: “Em trai, anh không sao, không đau đau! Đế giày mới đau!”
Nghe cậu bé nói như vậy, người lớn đều vừa đau lòng vừa khóc không được cười cũng không xong.
Có mấy bà hàng xóm không có gì làm sang đây xem, nói thầm với mẹ Lâm: “Đúng là ác lòng ác dạ thật mà, năm đó đánh con trai đến điếc, bây giờ lại muốn đánh cháu trai đến chết, chậc chậc, đúng là độc ác hiếm có trên đời.”
Mẹ Lâm còn không biết chuyện này, nghe xong không nén được lửa giận: “Sao mà lại có người hung ác như vậy chứ, phải đi đại đội hỏi một chút, sao lại ra đến nỗi này!”
Sốt ruột lên, bà cũng không lo được cái gì là mặt mũi của thông gia.
Lục Minh Lương bị đánh là chuyện thường ngày, cậu bé không quan tâm mà lôi kéo Tiểu Minh Quang hỏi lung tung này kia.
Tiểu Minh Quang bèn lôi kéo cậu bé đi ăn bắp ngô.
Lúc này bà Lục cầm giày lao ra mắng, Lục Minh Lương lập tức lôi Tiểu Minh Quang tránh qua một bên trốn sau đống cỏ khô ăn, miễn cho bà già yêu quái đến cướp.
Bà Lục thấy Lâm Uyển dắt Lục Minh Lương ra mà còn không đi lại dẫn một đám người đến cửa chính chỉ trỏ nói này nói kia làm cho bà ta tức điên lên, chạy đến chửi ầm lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận