Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 99: Khám bệnh 2

Chẳng biết học ở đâu được chút kiến thức sơ sơ này, coi như cô lợi hại!
Người phụ nữ kia thấy Lâm Uyển cũng biết, nhất thời như gặp được cứu tinh của mình: “Em gái, em từng học bác sĩ, em mau khám cho thằng bé đi. Mấy hôm nay thằng bé cứ khóc mãi từ sáng tới tối, bú sữa mẹ cũng khóc không bú sữa cũng khóc, chị sốt ruột muốn chết.”
Dù là giàu hay nghèo, con đầu lòng của phụ nữ trẻ tuổi luôn là thịt trong tim họ.
Lâm Uyển nói: “Chị đừng sốt ruột, nấm lưỡi không phải bệnh gì nặng, dưỡng mấy ngày là khỏe ngay.”
Chu Triều Sinh lớn tiếng cười lạnh.
Lâm Uyển nhìn tủ thuốc rồi nói: “Bác sĩ Chu, long đảm tử đâu?”
Chu Triều Sinh lạnh mặt nói: “Không có!”
Thật sự dùng hết rồi, ở dưới thôn như này, thuốc cầm máu, ngoại thương, thuốc giảm đau, thuốc tiêu viêm từ trước đến nay đều bán rất nhanh.
Bị đau đầu nhức óc gì đó các xã viên có thể chịu đựng được nhưng ngoại thương thì không thể. Trừ những xã viên vô cùng quật cường, sứt đầu mẻ trán hay bị thương đều dùng tro bếp, tàn hương đắp lên, người bình thường đều mua các loại thuốc cầm máu, thế nên bình thường thuốc ngoại thương bán hết rất nhanh.
Bây giờ chưa đến thời gian mua hàng nên trong phòng y tế không có.
“Cô giỏi thế thì cô nghĩ cách đi.” anh ta châm chọc.
Người phụ nữ kia nói: “Nếu không có thì tôi sẽ qua thôn bên nhà mẹ đẻ mua.”
Lâm Uyển hỏi ra mới biết nhà mẹ đẻ của cô ấy cách đây ba mươi dặm đường đi: “Chị chờ một lát để tôi tìm thảo dược thử xem.”
Trong sổ tay chữa bệnh có viết cách chữa, cô chỉ cần tìm được nơi có thảo dược đó là được rồi. Lâm Uyển chạy ra ngoài một lúc, chẳng bao lâu sau đã tìm được một bụi tường vi dại. Cây tường vi là một loại cỏ dại ở địa phương, hoa nhỏ mọc từng bông đơn, không ai chăm sóc nên mọc thành một bụi lớn hơn nữa nó còn có gai nên bọn nhỏ đều không thích.
Cô dùng cơ thể che khuất tầm nhìn: “999, kéo.”
Cây kéo lập tức xuất hiện trong tay cô, Lâm Uyển kinh ngạc không thôi. Cô lập tức cắt lấy mấy bụi cây, hái vài bông hoa xuống sau đó cất kéo đi, cầm hoa về phòng y tế.
Lúc đến phòng y tế, cô đưa hoa tường vi cho người phụ nữ kia: “Chị à, cầm về sắc nước nóng sau đó dùng bông vải sạch thoa cho thằng bé.” dùng nước này súc miệng là tốt nhất nhưng thằng bé còn nhỏ quá chưa làm được điều đó nên chỉ đành nhờ người lớn thoa giúp là được rồi.
Người phụ nữ nửa tin nửa ngờ nhưng thà tin là đúng còn hơn, dù sao thì bây giờ Lâm Uyển làm chỗ dựa cho nhà mẹ đẻ, còn thu thảo dược, trong mắt cô ấy thì cô rất lợi hại.
Lâm Uyển lại nói: “Tắm xong thì dùng băng bằng tán chấm vào nốt trắng cho bé, làm thế sẽ hết đau.”
Người phụ nữ đưa tiền nhờ Chu Triều Sinh lấy ít băng bằng tán, anh ta tức giận lấy một muỗng băng bằng tán rồi dùng giấy gói kỹ lại. Người phụ nữ trả tiền rồi vui vẻ rời đi, chỉ cần bác sĩ bằng lòng kiểm tra kê thuốc thì cô ta đã cảm thấy bệnh này chắc chắn sẽ khỏi.
Chu Triều Sinh lại bắt đầu trào phúng: “Gạt người đúng không, cố làm ra vẻ cao thâm, dù cô có mặc kệ thì thằng bé cũng khỏi.”
Lâm Uyển không hề khách khí nói: “Bác sĩ Chu, bệnh nhân và người bình thường không giống nhau, trong khoảnh khắc đó họ vô cùng yếu đuối, cần bác sĩ dùng thái độ kiên định an ủi họ.”
Nhất là cha mẹ đưa theo con nhỏ tới, nếu bác sĩ không nghiêm túc làm việc, họ sẽ suy nghĩ linh tinh. Người lớn mắc chút bệnh vặt cũng không là gì nhưng con nít mà dính chút bệnh thôi cũng khiến người làm cha làm mẹ đau lòng sốt ruột không thôi. Lúc này cần bác sĩ thể hiện bản lĩnh của mình, chân thành thăm hỏi, kiểm tra khiến phụ huynh đứa bé cảm thấy bác sĩ cũng quan tâm con họ như họ, thế thì họ sẽ bất giác thả lỏng hơn, không còn khẩn trương nữa, sẽ có lợi hơn cho việc điều trị.
Hơn nữa cả ngày trời mới có một bệnh nhân tới, anh nhàn rỗi không có gì làm thì an ủi người ta một chút có làm sao đâu, có mất miếng thịt nào trên người anh đâu.
Chu Triều Sinh trợn trắng mắt, gả cho Lục Chính Đình coi như cô có khả năng!
Anh ta trợn mắt nhìn Lâm Uyển, ý muốn cô mau đi đi nhưng kết quả Lâm Uyển lại tiếp tục lượn lờ ở đây, lật xem ghi chép chữa bệnh của xã viên.
Chu Triều Sinh vô cùng sốt ruột, bệnh đau đầu, cảm mạo của mấy người chân lấm tay bùn thì có gì hay mà ghi chép?
“Bác sĩ Chu, tôi nói chứ thái độ làm việc của anh như này thật không tốt. Chúng ta vì nhân dân phục vụ, làm nghề nào thì nên yêu lấy nghề đó, dù chỉ là bác sĩ của một phòng y tế trong thôn cũng phải có phẩm hạnh tương đương như một bác sĩ của bệnh viện lớn.” Lâm Uyển không hề khách khí mà cãi lại anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận