Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 568: Cố gắng

Cậu bé đi rửa tay rửa mặt, sau đó ngồi ở dưới một tán cây của gốc cây hạnh đường đường chính chính bắt đầu nhìn mấy quyển y thuật mà Lục Chính Đình xuất bản cho Lâm Uyển.
Trước kia cậu bé đọc sách về phương diện Trung y, phát hiện không ít chữ không biết, sau đó lại lại xoay người đọc về phương diện sinh lý học, phát hiện có vài khái niệm vô cùng khó đọc, dù cho từng chữ cậu bé biết hết, ghép lại với nhau nhau lại không biết. Cậu bé quyết định vẫn nên xem phẫu thuật học trước.
“A ha! Cái này đơn giản!” Bên trên có tranh, sinh động hình tượng, thân thể như thế nào, xương cốt thế nào, đầu, thân thể, tứ chi cùng với lồng ngực, khoang bụng vân vân, vừa xem hiểu ngay.
Rất đơn giản.
Cậu bé vừa xem tranh vừa hỏi Lục Minh Quang những chữ không biết, rất nhanh đã có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí cơ quan của thân thể. Sau đó cậu bé lại nhìn tri thức về phương diện nội tuần hoàn, tầm mắt theo mạch máu đi hai vòng, thuận tiện cũng nhớ kỹ vị trí đã qua, cuối cùng phân tích tỉ mỉ khung xương cơ thể.
Hai người Lục Minh Thụy và Lục Niệm Thư cũng rất hiếu kỳ đi qua nhìn xem, thấy Lục Nhất buông sách, Lục Minh Thụy cười nói: “Cái này đơn giản, anh cũng biết.”
Cậu bé chỉ thân thể của mình, trái tim, gan phổi dạ dày linh tinh đều nói đúng: “Đơn giản đúng chứ?”
Lục Minh Quang: “Đơn giản thật. Trái tim chia làm mấy bộ phận? Nó làm công việc bơm máu trong cơ thể người như thế nào? Tĩnh mạch và động mạch…”
“Chờ… Từ từ.” Lục Minh Thụy nhanh chóng dừng lại: “Tuấn Tuấn?”
Lục Nhất mở mí mắt ra: “Nhớ kỹ rồi.”
“Em nói một chút đi.”
Lục Nhất: “Cũng không phải cuộc thi.” Trả lời câu hỏi không cần sức lực sao? Tri thức thôi mà, nhớ kỹ là được.
Lục Minh Thụy lại hoài nghi cậu bé không nhớ kỹ: “Không phải em không biết chữ hả?” Lừa dối người.
Lục Nhất gật đầu: “Đúng.”
Lục Niệm Thư cười, cô bé biết Lục Nhất lười thuộc, hơn nữa đứa nhỏ này lười biếng tuyệt đối sẽ không xúc động giống những đứa nhỏ khác, không nhịn nổi người ta khích tướng. Chỉ cần bản thân cậu bé không muốn làm, người khác nói cái gì chính là cái đó, cậu bé tuyệt đối không để ý.
Đối với Lục Nhất không chịu đến trường đi học, sau lại bị buộc đọc sách rồi lại không chịu bắt đầu học từ lớp mầm nhất định muốn lớp cao hơn những chuyện này hãy còn mới mẻ trong ký ức của Lục Niệm Thư. Lúc ấy Lâm Uyển nói để cậu bé học lớp mầm, cậu bé nhất định phải học tiểu học, Lục Chính Đình thì nói để cậu bé học lớp một, cậu bé lại muốn học lớp cao hơn, bởi vì dù sao đều phải phiền toái một hồi, không bằng trực tiếp học lớp cao nhất.
Sau đó Lâm Uyển nói cuộc thi ngày hôm sau, thi được lớp bao nhiêu thì học lớp bấy nhiêu.
Vì thế Lục Nhất từ trước tới nay lần đầu tiên chăm chỉ, bảo Lục Minh Quang giảng bài cho cậu bé. Kết quả Lâm Uyển không cho phép, bảo tự cậu bé học, học hiểu thì đi, học không hiểu thì học lớp một. Lục Nhất cũng tự lấy sách ngữ văn toán học tiểu học của anh trai ra lật, từ buổi chiều đọc đến buổi tối chín giờ đi ngủ.
Ngày hôm sau Lâm Uyển ra đề cho cậu bé, chia ra ba lớp. Thật ra thông qua một chút học lớp bốn cũng được, nhưng Lâm Uyển không muốn để cậu bé như ý, cố ý phải nghiêm khắc một chút.
Mà Lục Nhất cũng không dị nghị, bởi vì chính cậu bé nói nếu lại xem mấy tiếng nữa chắc chắn có thể học lớp bốn, nếu chịu thức đêm có thể học lớp năm năm, dù sao rất nhiều thứ cậu bé đều biết, chẳng qua là yêu cầu với chữ và số mà thôi. Đương nhiên đó là không có khả năng, bảo cậu bé thức đêm sao?
Cho nên bây giờ cậu bé đọc sách một chút đã đọc hiểu tranh giải phẫu, Lục Niệm Thư cũng không kỳ quái chút nào, dù sao bình thường cậu bé cũng không ít lần nghe Lâm Uyển giảng, hơn nữa phòng khám của bệnh viện còn treo bức tranh cơ thể người có màu, người khác có thể nhìn như không thấy, nhưng loại não như cậu bé nhìn qua chắc chắn vẫn có ấn tượng.
Làm một trung y tương lai phải học giải phẫu học trước, Lục Nhất cảm thấy con đường của mình không có vấn đề nào cả, xem xong giải phẫu học còn xem một vài khẩu quyết trong sách Trung y, loại này cậu bé có thể thuộc lòng sớm thôi.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình vì thuận tiện cho các học sinh học tập, soạn không ít khẩu quyết, thuộc rồi có thể làm ít công to.
Thấy cậu bé thích học tập như vậy, Lục Minh Quang thật vui sướng: “Mẹ nói rất đúng, hứng thú là người thầy tốt nhất.”
Lục Nhất nhìn trời, vì không làm đồ bỏ đi, con người dù sao cũng phải thành thạo một nghề. Hơn nữa nếu cậu bé làm một kẻ vừa lười biếng vừa phế vật, vậy cha mẹ, anh trai cậu bé đều sẽ bị liên lụy chê cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận