Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 535: Cách khiến em trai thông minh 3

Trong thôn có vài người mồm mép không được sạch sẽ, có thể sẽ nói với lũ trẻ mấy lời kiểu như “Cha mẹ có em gái em trai rồi thì sẽ cho con ra rìa đấy, trong nhà có gì ngon đều sẽ cho em hết, mấy đứa không được ăn đâu”. Có những đứa trẻ mẫn cảm, tự nhiên sẽ buồn, thậm chí là sẽ khiến đứa trẻ nổi loạn và sống nội tâm, trở nên xa cách với cha mẹ.
Lâm Uyển ôm lấy cánh tay Lục Chính Đình rồi về nhà thì nhìn thấy hai anh em đã bày biện bát đũa xong, còn cho Tuấn Tuấn ra xe gỗ ngồi nữa.
Tiểu Minh Quang bưng bát canh trứng, vừa thổi vừa cho em trai ăn.
Bản thân cậu nhóc vẫn còn là một đứa bé, nhưng mà lúc dỗ em lại có cảm giác chân thành và có trách nhiệm, thật sự giống như một ông cụ non.
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ thận trọng như vậy của cậu nhóc, chẳng lẽ là có người nào ở sau lưng nói với thằng bé, thằng bé là do nhặt được, cha mẹ có em trai rồi nên không thích thằng bé nữa sao? Nếu không thì sao Tiểu Quang lại không dám ăn trứng nữa? Cuộc sống nhà bọn họ rất tốt, căn bản l không thiếu trứng, không chỉ cho mỗi Tuấn Tuấn ăn, Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương ăn cũng được, người lớn ăn cũng được.
Cô cười tươi đi tới, lấy chiếc ghế ngồi vào bên cạnh.
Tuấn Tuấn thấy cha mẹ về thì lập tức mừng rỡ mà khua khua tay, cũng chỉ có khi cha mẹ trở về thằng bé mới mừng rỡ hiếm có thế này.
Lâm Uyển đưa tay ra đỡ bát: “Tiểu Quang, con với anh cứ ăn đi để mẹ cho em ăn cho.”
Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, mẹ với cha cứ ăn đi, con cho em ăn là được rồi.”
Tuấn Tuấn nhìn Lâm Uyển rồi lại nhìn Lục Chính Đình, sau đó bắt đầu há miệng thật to ăn canh trứng. Gọi là ăn miếng to nhưng cũng chỉ một thìa be bé thôi, trước đây thằng bé còn lười mở miệng tới nỗi chỉ mở he hé thôi. Một quả trứng gà nấu một bát canh trứng nhỏ, thằng nhóc ăn không đủ no, còn cần bú sữa.
Lâm Uyển nhìn thằng bé ăn hết rồi thì ôm lấy.
Lục Chính Đình tiện tay nhận lấy đứa bé, ôm lấy Tuấn Tuấn rồi ăn cơm. Đây là hành động theo thói quen của anh, trước đây Lâm Uyển ôm Tiểu Minh Quang anh cũng tiện tay đón lấy, bây giờ cũng vậy. Có điều anh nhìn Tiểu Minh Quang một cái, suy nghĩ xem có phải thằng bé vì không được bế mà buồn không?
Lục Chính Đình suy nghĩ một hồi rồi nhìn Tiểu Minh Quang: “Con có muốn cha ôm không?”
Tiểu Minh Quang kinh ngạc nhìn anh, lập tức xua tay: “Cha, con lớn thế này rồi cơ mà, sao mà ôm được nữa? Thế thì người ta sẽ cười đấy.”
Lâm Uyển hỏi: “Ai cười?”
Lục Minh Lương lập tức nói ra mấy cái tên.
Lâm Uyển nhăn mày: “Bọn họ còn nói gì với mấy đứa nữa? Có phải là cha mẹ có em rồi nên không thương mấy đứa nữa không?”
Lục Minh Lương cười nói: “Đúng vậy ạ, bọn họ còn nói có em trai rồi nên cha mẹ không cho tụi con ăn ngon nữa, đúng là ăn nói hàm hồ.”
Tiểu Minh Quang: “Đúng đó, bọn con còn mắng lại nữa, ha ha.” Đến cả Lục Tâm Liên cũng không bỏ qua!
Lâm Uyển sợ rằng có người xúi giục bọn nhỏ cái gì nên hỏi cho cặn kẽ, kết quả là hai đứa còn cười nhí nhố, chẳng thấy gì là không vui cả. Vả lại từ trước đến giờ hai đứa nó không hề nghĩ rằng cha mẹ có em rồi thì sẽ đối xử với mình không tốt, không cho hai đứa nó ăn. Bởi vì bánh ngọt, bánh kẹo trong nhà đều để hết trong tủ, hai đứa muốn ăn thì có thể tùy ý lấy không cần phải báo cáo với người lớn trước, chỉ cần ăn xong rồi thì nhớ súc miệng đánh răng, không ảnh hưởng đến việc ăn cơm là được.
Quả thực có người xúi bậy hai đứa, Lục Tâm Liên, anh cả Lục, còn có mấy bà tám trong thôn, mấy đứa ngang bướng, có người còn coi việc chọc trẻ con như trò chơi. Có điều Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang không hề nghe bọn họ, ngược lại còn phản bác lại bọn họ, phản bác đến nỗi bọn họ cũng không dám lại nói lung tung nữa.
Ở bên ngoài, hai anh em chưa từng chịu thiệt.
Nếu đã như thế, sao bỗng nhiên hai đứa không chịu ăn trứng gà nữa. Cả hai đều như thế, chắc chắn là có vấn đề.
Cô hỏi thẳng.
Hai anh em nhìn nhau, rồi lại nhìn về Tuấn Tuấn đang bất động như miếng thịt nằm trong vòng tay của Lục Chính Đình. Ngốc nghếch không chút hoạt bát nào cả, có thể là có chút vấn đề.
Tiểu Minh Quang: “Cho em bé ăn!”
“Tại sao?”
“Ăn trứng gà cho thông minh! Đó là protein!”
Lâm Uyển dịch cho Lục Chính Đình nghe, Lục Chính Đình kinh ngạc. Hai đứa nó cũng hiểu biết khá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận