Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 199: Cố gắng kiếm tiền

Nhưng đại đội Ngũ Liễu và Lâm Gia Câu cũng không muốn buông tha cho buôn bán kiếm tiền, đây chính là kinh doanh kiếm được tiền. Lúc trước muốn kiếm tiền, đại đội cũng chỉ có thể dựa vào bán lương thực, cuối năm giao nộp nhiệm vụ nuôi heo vân vân, nhưng những cái này giá cả rất thấp, trừ đi phí tổn hoàn toàn không kiếm được tiền, thậm chí còn có thể thiếu lương thực và tiền nhân công.
Cho nên, bây giờ nhang muỗi là điều tốt đẹp trong lòng hai đại đội, Lâm Uyển và Lục Chính Đình trông coi hai nơi, bọn họ trông mong vô cùng.
Đại đội còn phân phối một chiếc xe đẩy nhỏ bằng gỗ cho Lâm Uyển dùng, cô cột vào ngựa kéo Lục Chính Đình và tiểu Minh Quang về nhà mẹ đẻ.
Đợi đến Lâm Gia Câu, trong thôn ngoài thôn cũng là cảnh tượng bận rộn.
Người lao động cường tráng thu hoa màu ở trong ruộng, một vài phụ nữ khéo léo được chọn ra để dẫn dắt người già trẻ nhỏ ở đại đội làm nhang muỗi, mẹ Lâm cũng dẫn theo hai đứa con trai làm việc ở phòng y tế, giúp đỡ xử lý thảo dược, phối thuốc vân vân.
Thấy bọn họ lại đây, tất cả mọi người thật vui mừng, đều hoan nghênh bọn họ.
Mẹ Lâm nhìn sắc trời, cũng gần tới giờ rồi, bà bèn chuẩn bị một chút chào hỏi với Chu Triều Sinh rồi dẫn hai đứa con cùng Lâm Uyển bọn họ về nhà.
Vào ngõ nhỏ, Lâm Uyển nói với tiểu Minh Quang: “Con xem, nhà mới của nhà bà ngoại này, đẹp không?”
Tiểu Minh Quang gật đầu.
Lâm Uyển: “Cha mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta cũng xây một căn nhà.”
Tiểu Minh Quang cười cong đôi mắt.
Lâm Uyển nhìn cậu bé, khi mới nhặt được đứa nhỏ này khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn, không có biểu cảm gì, bây giờ lại biết cười, nhưng vẫn không nói lời nào.
Cô với Lục Chính Đình vẫn cố gắng dạy cậu bé, nhưng cậu bé nghe hiểu được chữ cũng nhanh chỉ là không nói, nên cũng không còn cách nào.
Cô lại cười cười với Lục Chính Đình, khoa tay múa chân với anh rằng nhà mới rất thoải mái, cám ơn anh.
Lục Chính Đình nhìn hiểu, cười cười, thấp giọng nói: “Em thích là tốt rồi.”
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn anh một cái, vừa lúc đối diện tầm mắt của anh, cô không có né tránh ngược lại lộ ra một nụ cười thật lớn với anh.
Đầu quả tim Lục Chính Đình nhảy một cái, lúc này xe ngựa ngừng, anh chuẩn bị xuống xe.
Cô cười ám chỉ ẩn ý như vậy, chẳng lẽ là biết tâm tư của anh ta sao?
Anh cũng không có thời gian miên man suy nghĩ, tuy rằng anh không nghe thấy, mẹ Lâm và anh hai lại vô cùng nhiệt tình với anh, dùng cử chỉ nói chuyện trao đổi với anh. Bọn họ thật sự rất thích anh, không biết phải biểu đạt cảm kích như thế nào với anh, nếu bởi vì anh không nghe thấy mà không nói chuyện với anh, lại cảm thấy rất quạnh quẽ.
Lục Chính Đình lại có thể lý giải tâm tư của bọn họ, chẳng những không phản cảm, ngược lại trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
Tường viện cũng xây lại một lần nữa, còn sửa chuồng gà, nhà vệ sinh, nhưng không có chuồng heo, nhà bọn họ không nhận nhiệm vụ nuôi heo.
Nhà phía đông, phòng phía đông nhà giữa, đều là phòng xây mới, nền đá, dùng xi-măng trát, phía trên là ngói xanh, có một vòng ngói đỏ gồ ra giữa đường, nóc nhà là khối đá mỏng, sạch sẽ gọn gàng.
Trong phòng đổ nền đất, phẳng như gương, không có bụi bặm, mới khô lại, trải tấm ván gỗ xuôi theo giường.
Mẹ Lâm cười nói: “Nhà phía đông cũng thu dọn rồi, các con đúng lúc ngủ lại.”
Lâm Uyển bọn họ lại cùng đến xem nhà phía đông, trong căn nhà này không cần xây bếp nồi, để lại bếp lò để mùa đông có thể sinh hoạt đốt lên hơ lửa.
Bởi vì không có bếp nồi, giường khá lớn, đặc biệt thiết kế nhằm vào dáng người cao to của Lục Chính Đình.
Lâm Uyển vỗ bả vai của Lục Chính Đình: “Cũng không cần anh ngủ giường nhỏ nữa. Cha mẹ vợ anh rất sợ ủy khuất anh đó.”
Cô cho rằng Lục Chính Đình không nghe thấy, tùy ý nói cũng không có việc gì.
Nhưng Lục Chính Đình có sự ăn ý với cô, đọc ngôn ngữ môi của cô không hề tốn sức.
Cô nói cha mẹ vợ anh… Anh nhìn cô đáp lại một câu: “Không có việc gì, ở cùng một chỗ với em, ngủ cái gì cũng không sao cả.”
Nông dân bọn họ có thể nói những lời vô nghĩa với người ngoài, nhưng rất ít có cặp vợ chồng sẽ nói lời thắm thiết trước mặt mọi người, cho nên mẹ Lâm nghe có hơi nhịn không được mà cười thầm, cũng rất vui mừng vì tình cảm của con gái và con rể.
Nhưng Lâm Uyển không phải, mặt cô đều đỏ, thầm vặn vặn ngón tay trừng mắt liếc nhìn Lục Chính Đình một cái, rồi lại bị anh túm trọn.
Anh vô tội nhìn cô, còn dang hai tay ra, tựa như muốn nói em bắt đầu trước.
Lâm Uyển:…
Bạn cần đăng nhập để bình luận