Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 81: Mời cơm

Đội trưởng Chu nghĩ: “Có thể thử xem.” Nếu như được thì đương nhiên ông ta sẽ bằng lòng.
Lục Chính Đình lại nói cha vợ mình bảo vệ và quản lý cây ăn quả, chiêu mộ nhân tài không nên tránh người thân, có thể để ông dẫn theo mấy xã viên thử xem sao.
Đội trưởng Chu bị anh nói cho động lòng, mặc dù cây ăn quả không dễ trồng, nhưng nuôi lớn lên theo từng năm có thể đổi lấy tiền, hơn nữa trồng ở trên đỉnh núi không chiếm đất.
Lục Chính Đình: “Chi bằng buổi tối đội trưởng Chu đến nhà cháu ăn bữa cơm, có thể nói chuyện cho kỹ càng. Cháu đây còn đi mời bí thư và kế toán nữa.”
Đội trưởng Chu: “Chúng ta nói chuyện thì cứ nói thôi, ăn cơm thì thôi vậy.” Nhà Lâm Khải Trinh như thế, chỉ cần là có chút lòng đồng tình đều nguyện ý cho bọn họ nhiều thêm chút, sẽ không đi chiếm hời của bọn họ.
Lâm Uyển cười nói: “Bác ơi, anh Cường Tử giống như anh ruột của cháu vậy, hồi còn nhỏ cháu ăn của nhà bác biết bao thứ. Bây giờ cháu về nhà, bác nhất phải tới ăn bữa cơm.”
Đội trưởng Chu suy ngẫm một hồi, đi thì đi. Dù sao thì cũng đã chống lưng cho nhà họ, cho dù không đi thì người ta muốn nói gì thì vẫn nói thôi.
Cứ như thế, cha con Lâm Khải Căn cũng phải cân đo đong đếm, sau này sẽ không dám gây phiền phức cho nhà Lâm Khải Trinh nữa.
Ông ta nói lát nữa ông ta sẽ đi gọi bí thư và kế toán, bọn họ ở bên đồi phía Tây, lát nữa ông ta phải qua đó.
Nói xong thì Lục Chính Đình và Lâm Uyển đưa Tiểu Minh Quang về nhà.
Đội trưởng Chu nghĩ đứa con gái này bây giờ cũng khá. Lúc đầu vợ ông ta còn nghĩ Cường Tử và Uyển Uyển quan hệ tốt như thế, chi bằng để nó làm con dâu, nhưng ông ta không đồng ý. Thứ nhất nhà mẹ đẻ của Lâm Uyển như thế, chung quy sẽ liên lụy đến con gái. Thứ hai, đứa con gái như Lâm Uyển có chút ngốc nghếch, mặc dù không ngang ngược nhưng không quá sáng dạ. Thứ ba, cô lụy tình với Lục Chính Kỳ như thế, gả cho Cường Tử chẳng phải là oan ức cho Cường Tử sao, đương nhiên là không ổn.
Bây giờ xem ra, sau khi con bé gả cho người ta thì đã thay đổi rất nhiều. Có thể sau khi bị đào hôn thì chịu phải đả kích, cuối cùng cũng nhìn ra được thực tế. Đó là chuyện tốt. Đội trưởng Chu cũng vui thay cho cô.
Ba người Lâm Uyển về nhà.
Mẹ Lâm đã mua được một con gà mái sau núi. Lúc này lương thực không được đầy đủ, gà được nuôi thả rông, thịt chắc và dai, đặc biệt là gà mái. Có điều không to lắm, 5 6 hào một cân, ba tệ là có thể mua được một con. Lông gà có thể làm ống thổi, chổi lông gà, nên cũng không lãng phí.
Đương nhiên, ba tệ đối với bọn họ không phải là chuyện nhỏ, người bình thường trừ khi có chuyện lớn, nếu không thì sẽ không mua gà.
Vậy nên trên đường mẹ Lâm mua gà quay về, ít nhiều cũng bị người khác chú ý. Hâm mộ lại đố kỵ, cảm khái, cảm xúc gì cũng có. Đương nhiên cũng có người ghen ghét mà nói, cảm thấy bọn họ nghèo như thế mà lại mua gà về ăn, đây là sĩ diện!
Mẹ Lâm chẳng quan tâm lời người ta nói, hai đứa con có bệnh, thân thể chồng bà cũng không được khỏe. Từ lâu bà đã quen với việc không để ý ánh mắt người khác, không nghe lời bàn ra tán vào của người ta, nếu không thì bà chẳng sống nổi một ngày.
Lâm Uyển phụ giúp mẹ đun nước, giết gà, dội nước vắt lông, thu dọn gọn gàng, sau đó chặt gà và hầm.
Thím ba Lâm cũng tới đưa rau cho cô, trong vườn rau bà ta tự trồng có các loại đậu lăng, cà tím, cà chua, đựng trong một cái giỏ nhỏ, còn đưa thêm cho 10 quả trứng gà nữa.
Lâm Uyển đi ra hỏi thăm, nhận lấy rau rồi nhặt rửa, còn mời thím ba buổi tối đưa mấy em sang ăn bữa cơm.
Ánh mắt thím ba Lâm chăm chú quan sát, có chút mạo phạm. Nguyên chủ bị bác gái cả xúi giục nên ghét bỏ bà như thế, cảm thấy bà có ý xấu. Lúc này Lâm Uyển đương nhiên không để ý nữa, mà còn cười nói với thím ba.
Mẹ Lâm và thím ba nói chuyện: “Rau thì chị nhận, còn trứng thì sau này chị trả cho em.”
Thím ba Lâm nhìn về Lâm Uyển, bà ta cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng cháu gái thực sự lật mặt với Triệu Toàn Mĩ, đúng là làm cho người ta vô cùng vui sướng! Trong lòng bà ta vui vẻ: “Trả gì mà trả, cháu gái em về lại mặt mà, lúc khác em cũng chẳng nỡ cho đâu.”
Nói mấy câu rồi bà ta đáp: “Bữa tối để thím bảo chú tới ăn, thím đưa mấy đứa em đi lấy cỏ, buổi tối mấy đứa đến nhà chú thím nghỉ ngơi.” Nói xong bà ta liền đi luôn.
Trong thôn ít đất, đại đội cũng vắt óc phát triển những công việc bên lề, để các xã viên có thể kiếm được nhiều công điểm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận