Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 204: Kim Châm Bát Ế

Cô hiểu rõ dược tính dược lý, thoải mái phân biệt huyệt vị, thủ pháp châm cứu thành thạo, cái này ít nhất cũng phải có kiến thức cơ bản ba hoặc năm năm.
Cái này đã đủ không thể tưởng tượng nổi, nếu cô lại biết Kim Châm Bát Ế nữa, vậy cũng quá không thể tưởng tượng, quả thực là chuyện ngàn lẻ một đêm!
Lâm Uyển đã câu thông 999, bảo nó giúp đỡ chuẩn bị một vài án lệ trong lịch sử về Kim Châm Bát Ế: “Bác sĩ Chu, Kim Châm Bát Ế có trong lịch sử đất nước chúng ta đã lâu, thời Đường đã bắt đầu. Trong thơ từ của Lưu Vũ Tích, Bạch Cư Dị đều có thể hiện.”
Chu Triều Sinh làm sao từng thuộc thơ từ gì chứ, học sinh trình độ như bọn họ, nhiều lắm là thuộc mấy bài thơ vỡ lòng, mặt khác chủ yếu đều là tác phẩm thơ được chọn của vĩ nhân.
Lâm Uyển trông thấy vẻ mặt anh ta mơ màng, bèn nuốt bài thơ “Trông thấy đỏ nhiễm thành xanh, xấu hổ ngày không khỏi gió; sư phụ có thuật kim bí, làm sao lại mù mờ” của Lưu Vũ Tích trở vào.
“Trong sách 《 Tiêu chuẩn của hội chứng và điều trị 》 của thần y cổ đại Tôn Tư Mạc cùng với Vương Khẳng Đường thời nhà Minh,《 Thẩm Thị Dao Hàm 》, 《 Y Tông Kim Giám 》 của Minh Mạt vân vân đều có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ về bệnh đục tinh thể, đây là sách tổ tông lưu truyền tới nay.” Lâm Uyển tiếp tục giải thích.
Chu Triều Sinh nửa tin nửa ngờ nhìn cô, ở trong một khoảng thời gian, trung y bị cho rằng là phong kiến mê tín phá bốn cái cũ, sau này kịp thời sửa đúng nhận thức, trung y, thảo dược, châm cứu vân vân mới lại khôi phục sử dụng.
Nhưng Lâm Uyển thấy sách cổ ở đâu chứ?
Lâm Uyển nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta, không chút hoang mang nói: “Bác sĩ Chu, tôi từng vào trong huyện, may mắn thấy được một vài sách thuốc cổ đại bị kê biên tài sản, bởi vì rất mới lạ cho nên nhớ kỹ.”
Quản anh có tin hay không, tôi có nguồn gốc xuất xứ là được.
Chu Triều Sinh lại tin thứ liên quan tới ghi chép trong lịch sử, dù sao có mũi có mắt chi tiết như thế.
[有鼻子有眼: ẩn dụ những điều không được nhìn thấy như thực, chẳng hạn như điều trần, tin đồn, truyền thuyết, hư cấu, v.v.]
Nhưng anh ta cũng chỉ nghe nói tới Tôn Tư Mạc, chẳng hề biết Vương Khẳng Đường cũng giống thế.
“Vậy, cô thật sự biết Kim Châm Bát Ế?” Anh ta hỏi điều quan trọng nhất.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Chu, tôi có thể học!”
Chu Triều Sinh: “…”
Lâm Uyển: “Không phải lập tức để tôi làm phẫu thuật, trước tiên dùng thảo dược rửa mắt điều trị một khoảng thời gian, chờ tôi chuẩn bị tốt lại làm cũng không muộn.”
Dù sao bà Vương cũng không chịu đi bệnh viện, cũng không tồn tại tình huống cô làm trễ nải người bệnh.
Trong khoảng thời gian này cô trị liệu cho người bệnh sốt rét, tham gia công tác phòng dịch diệt côn trùng có hại, y thuật rất có tiến bộ, hơn nữa trị bệnh cứu người tích lũy không ít giá trị y đức, làm chuyện lớn như muối bỏ biển, nhưng để hệ thống giúp đỡ làm nguyên bộ công cụ châm cứu vàng vẫn có thể.
Hơn nữa mô hình luyện tập của hệ thống cực kỳ giống y như thật chỉ cần xác suất trăm phần trăm, vậy không thành vấn đề.
Cô bèn nói cho Chu Triều Sinh trước tiên thử ở động vật, có nắm chắc trăm phần trăm rồi lại phẫu thuật cho bà Vương.
Chu Triều Sinh thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của cô, tuy rằng còn có nghi hoặc, nhưng nếu Lâm Uyển nói học phẫu thuật cho động vật trước, chờ không có sai sót nào lại phẫu thuật cho bà Vương, anh ta cũng không lo lắng nữa.
Anh ta nghĩ rằng có lẽ khi Lâm Uyển tự mổ cho động vật sẽ phát hiện cái này vô cùng khó khăn, vốn không có khả năng hoàn thành, sẽ buông tha cho phương thức trị liệu Kim Châm Bát Ế này thì sao.
Lâm Uyển trở lại phòng y tế.
Các bà cụ đều nhìn chằm chằm vào cô: “Cháu gái, bắt đầu rồi sao?”
Các bà cụ lại không hiểu, chỉ nghĩ rằng bác sĩ không gì làm không được, dù sao các bà cảm thấy Lâm Uyển rất lợi hại.
Lâm Uyển giải thích cho các bà một chút: “Hạ châm mổ mắt, cần chuẩn bị một khoảng thời gian.” Cô lại nói với bà Vương: “Bác gái, cháu kê cho bác một ít thảo dược, mỗi ngày bác phải dùng đúng hạn, còn phải sắc thuốc rửa mắt, dưỡng mắt, chờ chuẩn bị tốt rồi cháu sẽ thông báo bác tới làm phẫu thuật.”
Trong gia đình nông dân nuôi heo nuôi gà nhiều vi khuẩn, cô không muốn làm ở trong nhà, vẫn là ở phòng y tế tốt hơn, ít nhất mỗi ngày phòng y tế đều sẽ dùng thảo dược xông mùi.
Bà Lưu cười nói: “Xem đi, em đã nói cô bé có cách mà, đôi mắt của chị không phải mù rồi. Trở về rửa dưỡng cho tốt, cũng đừng qua loa, nếu lười biếng không rửa mắt đến lúc đó ảnh hưởng phẫu thuật, vậy cũng xong đời.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận