Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 186: Sốt

Lâm Uyển cưỡi ngựa, sau khi chào tạm biệt mọi người, cô còn phải đi một chuyến tới hợp tác xã mua bán nên không đi cùng đường với họ.
Lục Trường Hữu híp mắt nhìn tư thế cưỡi ngựa oai hùng của cô, nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của người ta, lại nhìn đến đứa cháu nhà mình.
Ông ta hừ một tiếng.
Bấy giờ Lục Chính Hà vẫn còn đang nức nở, sợ đến run rẩy.
Lục Chính Kim không vừa lòng, nói: “Chú à, chú nói xem cái cô Lâm Uyển này có phải cố ý làm khó chú không, đang yên đang lành gọi chú đến làm gì? Chỉ là một chuyện cỏn con mà cứ phải làm lớn lên, cô ta...”
“Không làm lớn chuyện, mấy đứa mày có chịu dừng không?” Lục Trường Hữu hừ một tiếng nói: “Mấy đứa hay ganh tị này, sau này cách người ta xa một chút, con bé là người làm việc lớn.”
Dù con bé không làm được bác sĩ thôn, con bé làm nhang muỗi hay cái gì khác cũng thế, đứa cháu gái của ông ta thì hay rồi, không làm được bác sĩ thôn thì oán trời oán đất.
Thực sự là không ra gì.
Mất mặt!
Ông ta quyết định sau chuyến này sẽ nhắc đến chuyện nâng đãi ngộ của Lâm Uyển lên ngang bằng với bác sĩ Kim, hơn nữa sau này Lâm Uyển muốn làm gì, đại đội đều sẽ ủng hộ, dù là việc công hay mâu thuẫn gia đình gì cũng thế.
Đương nhiên, việc này không cần nói ra, chỉ cần làm được là được.
Lục Chính Kim thấy ông ta tức giận thì cũng không dám nói tiếp, chức tiểu đội trưởng này của anh ta cũng nhờ ông ta giúp mới có được, nếu không thì đến bao giờ mới đến lượt anh ta làm?
Lâm Uyển đến hợp tác xã mua bán chủ yếu là do không muốn đi cùng họ mà thôi, nhân tiện mua luôn mấy cục xà phòng. Chị dâu cả Lục và chị dâu hai còn chưa từng được nhìn thấy xà phòng, lúc trước các cô dùng phân tro để giặt quần áo, sau đó lại dùng đến bột kiềm.
Lúc cưỡi ngựa đến cửa thôn, cô thấy Lục Chính Đình dẫn theo Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang đang đứng đó.
Cô ghìm ngựa rồi nhảy xuống: “Chờ em à?” Cô chỉ cần vỗ chính mình, anh sẽ hiểu vấn đề của cô.
Lục Chính Đình cười cười: “Không sao chứ.”
Lâm Uyển gật đầu, cô rất muốn kể anh nghe nhưng anh lại không nghe được, đợi sau này có thời gian lại viết ra giấy cho anh xem vậy, dẫu sao thì câu chuyện này cẩu huyết như vậy, khoa chân múa tay thôi anh cũng không hiểu hết được.
Cô lấy giấy chứng nhận ra cho anh coi, còn xoa xoa bụng mình, ý là cô mới ăn ở nhà ăn công xã, vô cùng ngon miệng.
Lục Chính Đình cười cười nhận lấy, trên lấy chứng nhận có hàng chữ bác sĩ chân trần được viết bằng bút lông, đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt qua, một cảm giác dịu dàng len lỏi trong tim.
Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang cầm một ít thảo dược mới đào được tới. Lâm Uyển ôm hai đứa lên ngựa, cô vừa dắt ngựa vừa đi cùng Lục Chính Đình về phòng y tế.
Có không ít người quan tâm đến việc này, người già trẻ con không phải làm việc đều chạy tới hỏi.
Lâm Uyển cười nói: “Không có gì cả, chỉ là để cháu đi thi, thi đậu thì lấy được chứng nhận.”
Lục Chính Đình lấy chứng nhận bác sĩ chân trần của cô ra rồi nhờ người treo lên tường phòng y tế.
Lâm Uyển không thấy bác sĩ Kim đâu nên hỏi thử mọi người, hỏi ra mới biết anh đã đến nhà người trong thôn khám bệnh rồi.
Một lát sau, bác sĩ Kim đeo hòm thuốc vội vàng chạy về, thấy Lâm Uyển đã về anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Lấy được giấy chứng nhận rồi?”
Lâm Uyển chỉ lên trên tường.
Bác sĩ Kim đẩy mắt kính, cười nói: “Tốt lắm.” Sau đó anh ta lại nói với Lâm Uyển: “Tôi phải dẫn bệnh nhân lên bệnh viện huyện, cô ở lại nhé.”
Lâm Uyển vô cùng kinh ngạc: “Bác sĩ Kim, có chuyện gì thế?”
Bác sĩ Kim giải thích sơ với cô: “Tống Tiểu Ngưu và Tống Tiểu Lỵ sốt cao, ngất đi rồi, chắc đến tám phần là bị sốt rét.”
Sớm nay hai đứa bé bị sốt, anh ta có đến tiêm thuốc hạ sốt cho chúng nhưng sau đó vẫn sốt lại. Lúc anh ta đến thăm hai đứa lần thứ hai đã thấy có gì đó không ổn rồi, sốt cao, rét run còn kèm theo những triệu chứng bệnh khác, hơn nữa trên người chúng còn có vết đỏ do bị muỗi đốt, anh ta nghi ngờ hai đứa bị sốt rét nên để nghị để hai đứa đến bệnh viện huyện.
Bệnh viện huyện rất xa, không những phải đổi công điểm để mượn xe ngựa của đại đội còn phải tốn tiền, đi một chuyến tốn rất nhiều tiền, bọn họ tiếc không nỡ bỏ ra.
Kết quả đợt sốt thứ ba kéo tới dọa người nhà hai đứa bé vội vàng gọi anh ta tới, tuy đã tỉnh lại nhưng tình hình lại không tốt lắm.
Lâm Uyển giật mình: “Có cần nói đại đội và công xã làm công tác chuẩn bị trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận