Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 73: Ầm ĩ

Cứ tính qua tính lại thì ít nhất cũng phải đưa cho nhà mẹ đẻ Lâm Uyển chín trăm đồng tiền.
Vừa nghe sắp phải móc ra thêm chín trăm đồng, một nhà bác cả Lâm đều đỏ cả mắt, anh con thứ ba là một người có tính cách táo bạo, anh ta đạp bay cái ghế, giận dữ hét: “Con mẹ nó ức hiếp người khác đúng không? Ăn của chúng tôi uống của chúng tôi, còn muốn khoét thịt nhà chúng tôi?”
Đội trưởng Chu liếc mắt nhìn anh ta, mắng xỏ mắng xiêng ông ta và kế toán đây mà.
Ông ta không hoảng không loạn, lấy một sợi lạt xỉa răng, xì một tiếng khinh miệt nói: “Cậu cũng không cần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Lục Chính Đình và Lâm Uyển lại mặt, tôi chỉ tới ăn cơm, ai biết được sẽ gặp phải cảnh mấy người tính nợ cũ với nhau. Việc này vừa hay khiến tôi nhớ lại một chuyện, năm đó khi thím nhà các anh còn sống có đến tìm tôi, chứng minh nhà này là của vợ chồng chú hai, đồ cưới nhà chú hai cũng có, hơn nữa con trai lớn nhà anh kết hôn còn nợ nhà chú hai mười đồng tiền.”
Năm đó mặc dù họ sống chung một mái nhà nhưng nhà nào nhà nấy tự kiếm cơm ăn.
Đội trưởng Chu vừa nói vừa chậm rãi lấy một tờ giấy tuyên lâu năm từ trong túi ra, mở ra thì thấy trên đó viết rất rõ ràng, còn có dấu tay của bà cụ Lâm, nhân chứng tổng cộng có ba người, đều là cán bộ trong thôn, bây giờ tuổi tác đều không nhỏ, ở trong thôn vẫn có tiếng nói như trước.
Trước đây không chống lưng cho nhà mẹ đẻ Lâm Uyển là vì nhà họ không ai đứng ra nên việc không thể thành, dù có cào rách mặt nhau đòi lại được nhà thì cũng không giữ được, có khi còn vì đắc tội nhà người ta mà bị hại chết.
Bây giờ nếu Lâm Uyển đã chịu đứng ra nói rõ, Chu Tự Cường còn làm ầm làm ĩ, đội trưởng Chu dứt khoát giải quyết một lần luôn cho xong, coi như trả bà cụ một món nợ ân tình.
Kế toán Lâm cầm lên, cười nói: “Trên đây còn có tên và dấu tay của cha tôi, ngay cả tôi cũng không biết đâu, ông già nhà tôi giấu cũng kín phết. Mọi người không cần bàn thêm nữa, nhân duyên của thím tôi ấy à tốt phải biết, nhắc đến thím thì chẳng có ai nói được lời nào khó nghe.”
Cha Lâm nhớ tới mẹ mình thì nước mắt không kìm được mà chảy thành hàng. Mẹ ông ta là người hiểu biết, sự hiếu thuận của ông, bà cụ ghi tạc trong lòng. Tuy không đè ép được con trai lớn nhưng cũng thông cảm cho ông, trả lại cho Uyển Uyển một mối hôn sự tốt đẹp định từ bé. Điều kiện nhà họ Lục khá tốt, Lục Chính Kỳ lại thông minh lớn lên nhất định có tiền đồ. Bây giờ tuy Lục Chính Kỳ vô dụng nhưng Lục Chính Đình còn có trách nhiệm hơn so với cậu ta, đều nhờ mẹ ông cả.
Lâm Uyển: “Nếu còn muốn ở thì trả chín trăm đồng cộng thêm tiền nhà năm sau. Nếu không muốn ở nữa thì lập tức dọn ra ngoài, trả hết chín trăm đồng tiền nhà.”
Anh họ ba nhà họ Lâm tức đến xì khói, anh ta không ngờ thái độ nịnh bợ của Lâm Uyển lại quay ngoắt chín mươi độ, nụ cười trên mặt mang vẻ âm hiểm, anh ta giơ tay tát thật mạnh về phía cô.
Dù có chỗ dựa hay không, cứ đánh trước rồi nói sau! Phải để các người biết, cho dù có người làm chỗ dựa, tôi cũng con mẹ nó đánh cô như thường!
Chu Tự Cường nghĩ rằng bản thân dẫn theo người đến nhà bác cả Lâm sẽ không dám lỗ mãng, lại không nghĩ rằng anh họ ba sẽ ra tay, anh ta đứng từ xa kêu lớn: “Dừng tay!” Anh ta đang muốn xông lên thì lại bị Lâm Phú Cường chặn lại.
Anh họ ba là người nóng nảy, anh ta dốc hết sức tát về phía Lâm Uyển, thầm nghĩ xả hết cơn tức này, một tát này có thể đánh cô ta miệng đầy máu! Tai điếc mấy ngày!
“Chát” một tiếng giòn tan mà nặng nề.
Chu Tự Cường và cha mẹ Lâm đều cho rằng Lâm Uyển bị đánh, họ cuống quýt chạy tới nhưng chỉ thấy anh họ ba ôm cổ tay kêu la thảm thiết.
Anh ta đau đến nhảy tưng tưng, gào khóc thống thiết như dã thú bị thương.
Lục Chính Đình lạnh lùng nhìn anh ta, cây gậy trong tay chống xuống đất, cả người khí thế nghiêm nghị khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Anh đến vì Lâm Uyển, vừa phải giúp cô giải quyết chuyện này vừa phải bảo vệ cô an toàn, sao có thể để người khác đánh cô?
Bả vai anh họ ba Lâm vừa khẽ cử động Lục Chính Đình đã biết anh ta muốn làm gì, cây gậy lập tức vung tới vừa hay anh họ ba đưa tay ra cản lại.
Bản thân dùng sức rất mạnh như muốn vả Lâm Uyển đến sứt đầu mẻ trán, Lục Chính Đình đương nhiên cũng sẽ không nương tay, dùng sức còn mạnh hơn anh ta, hai nguồn sức mạnh đánh vào nhau, xương cổ tay của anh họ ba Lâm bị đánh gãy.
Lục Chính Đình nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, giọng nói tịch mịch: “Sính lễ nhà họ Lục chúng tôi dùng để lấy vợ, dựa vào cái gì phải đưa cho anh? Để anh cưới vợ, xứng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận