Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 401: Thủ ngữ

Bác sĩ Chu có ấn tượng rất tốt với Lục Chính Đình, lại bởi vì anh là nhân viên công tác của ban y tế, cố ý trò chuyện vài câu. Chẳng qua bởi vì không tiện giao lưu, chỉ đơn giản tán gẫu một chút.
Bác sĩ Chu cười nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cháu muốn học một ít thủ ngữ không, về sau có thể trao đổi nhiều hơn.”
Lâm Uyển biết ông ấy nói rất đúng, một đám người nói chuyện phiếm như thế, Lục Chính Đình không nghe thấy, người khác cũng không thể luôn lấy bút viết xuống, anh đương nhiên chịu thiệt thòi. Nếu học được thủ ngữ, cô có thể phiên dịch giúp anh.
Vài người vào căn tin, vừa lúc Hồ Hướng Dương đến ăn cơm, nhìn thấy bọn họ nên đi qua chào hỏi.
Bác sĩ Chu thấy Hồ Hướng Dương, xụ mặt nói: “Cháu học tạm được không có mất mặt, cùng nhau ăn cơm đi.”
Chu Tú Phong nhìn anh ta một cái: “Sao đột nhiên muốn học y, không sợ à?”
Hồ Hướng Dương chột dạ liếc mắt nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình một cái: “Không chỉ mọi người sùng bái Bethune, tôi cũng có thể. Làm một trị bệnh cứu người, cũng có cảm giác thành tựu.”
Chu Tú Phong tỏ vẻ không tin, nhưng cũng không tiếp tục vạch trần anh ta, tránh cho anh giận dỗi.
[白求恩: Bethune, tên đầy đủ Henry Norman Bethune, đảng viên Đảng Cộng sản Canada , một nhà đấu tranh theo chủ nghĩa quốc tế , đồng thời là một bác sĩ phẫu thuật lồng ngực nổi tiếng. Năm 1890, ông gia nhập Đảng Cộng sản Canada năm 1935 và đến Trung Quốc tham gia Cách mạng Chống Nhật năm 1938.]
Bác sĩ Chu nói với Chu Tú Phong: “Đi bảo ông Vạn lấy hàng dự trữ ra, đừng keo kiệt bủn xỉn, tới làm một chậu đồ ăn thực dụng cho chúng ta.”
Trời lạnh xào thức ăn không thực tế, dễ bị lạnh, vẫn là một nồi hầm tốt hơn.
Rất nhanh Chu Tú Phong trở về, cười nói: “Vừa lúc có hai cân thịt ba chỉ, cho chúng ta một chậu chần thịt luộc.”
Miến cải trắng cùng với thịt ba chỉ dày được cắt bởi dao, vừa mỡ vừa thơm, đối với người bây giờ mà nói chính là cực kỳ xa xỉ.
Một chậu hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) thuần chất không hề nghĩ tới, lúc này thịt khan hiếm như thế, một người một tháng mới có số lượng nửa cân, ai nỡ hầm hồng thiêu nhục(thịt kho tàu) chứ, hơn nữa dù như thế nửa cân một cân thịt cũng chẳng đáng hầm, còn chưa đủ phí củi lửa nữa!
Đây cũng là do bệnh viện mở lớp huấn luyện, căn tin có thể lấy được càng nhiều thịt, đầu bếp mới có thể giữ lại, nếu không chần thịt luộc cũng phải suy nghĩ.
Hai người chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Chu cùng nhau đến ăn cơm, ông Phương đương nhiên phải biểu hiện một chút, nói thật ra hai người này một người ngoại khoa một người nội khoa còn là trung y, ở trong mắt người thường còn nổi tiếng hơn cả viện trưởng, khám bệnh, mổ, sắp xếp giường bệnh tìm hai người bọn họ không sai.
Ông Phương rất hào phóng dùng một thìa dầu phộng, cắt một bó hành thái to, gừng, tỏi, sau đó xắt rau cải trắng chỉnh tề ném vào xào mềm đun sôi, lại thêm nước thêm thịt cắt miếng rồi mở lò. Bỏ hai miến khoai lang to vào, lại cắt một cân đậu hủ. Phụ bếp nhóm lửa kéo ống vù vù vang lên, ngọn lửa dưới bếp bốc lên rất cao, rất nhanh đã sôi, sau đó để lửa nhỏ hầm một lát.
Mùi hương của các loại nguyên liệu nấu ăn xen lẫn vào nhau, chẳng những không có lẫn lộn, ngược lại mùi thơm bốn phía, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Chủ nhiệm Hoàng cười nói: “Dính ánh sáng của bác sĩ Lâm, bình thường bác sĩ Chu keo kiệt lắm, mời khách đều là tôm khô cải trắng, làm sao nỡ cho ăn thịt.”
Bác sĩ Chu: “Ông Hoàng ông chửi bới tôi hả, ông chỉ ăn tôm khô cải trắng sao? Chưa hề ăn đồ ngon của tôi à?”
Chủ nhiệm Hoàng cười to: “Đúng rồi, còn có một quả trứng muối. Chỉ vì một quả trứng muối, sau khi ăn xong còn túm tôi lải nhải nửa ngày, tôi có thiệt hay không.”
Chu Tú Phong thấy hai người họ lại bắt đầu vạch khuyết điểm của nhau, cười với Lâm Uyển và Lục Chính Đình: “Hai người bọn họ luôn như vậy, chúng ta tranh thủ thời gian ăn đi, tránh cho không tranh giành nổi với hai ông cụ nhanh nhẹn này.”
Tốc độ tiêm của chủ nhiệm Hoàng nhanh, tốc độ phẫu thuật của bác sĩ Chu mau, hơn nữa hai người đều là vừa nhanh vừa tốt, cho nên có danh xưng là tay nhanh.
Chủ nhiệm Hoàng khoát tay: “Già rồi già rồi, danh hiệu tay nhanh này của chú cho bác sĩ Lâm. Tốc độ tay của cô ấy nhanh hơn cả chú. Phẫu thuật bệnh đục tinh thể mọi người biết không, hai con mắt được xử lý trong năm phút.”
Bác sĩ Chu kinh ngạc nhìn Lâm Uyển, không dám tin: “Ông Hoàng, ông cũng không nên nói dối nhé. Tôi cũng không dám tin tưởng.”
Chủ nhiệm Hoàng vô cùng tự hào: “Đương nhiên là thật, không phục sau này ông đi quan sát đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận