Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 251: Phản kháng 9

Cô ta tựa như tỉnh lại sau một giấc mộng to lớn: “Em dâu, em nói đúng, không phải mệnh chị không tốt, là chị cho bọn họ cơ hội ức hiếp chị. Nếu lần đầu tiên anh ta đánh chị, chị cầm đao liều mạng với anh ta ngay, anh ta còn dám đánh chị sao? Nếu lần đầu tiên bọn họ xúi giục, chị đập nồi đập bát, giống nhau bọn họ nằm mặc kệ mọi chuyện, đánh chết chị cũng không chịu thua, bọn họ còn dám ức hiếp chị sao? Còn dám đánh con của chị sao?”
Cô ta càng nói càng kích động, cảm thấy một sự nhiệt huyết tràn lên đầu, xoay người xông đến căn phòng phía đông, đoạt lấy hộp cầm tay trên bàn, đổ đồ bên trong rầm rầm.
Lục Tâm Liên nhào qua giành lấy: “Cô dám động vào đồ của tôi, cô điên rồi ư!”
Bây giờ đầu óc của chị dâu cả Lục nóng hầm hập, kích động đến cả người phát run, toàn bộ dựa vào một luồng sức mạnh vọt vào.
Cô ta thấy Lục Tâm Liên nhào lại đây, không chút nghĩ ngợi nâng tay hung hăng tát một cái trên mặt Lục Tâm Liên: “Đây là hộp đồ cưới của tôi!”
Một cái tát đi xuống, bản thân chị dâu cả Lục cũng sửng sốt. Làm sao cô cũng không ngờ mình lại dám ra tay đánh người, còn là đánh Lục Tâm Liên!!!
Chồng biết sẽ đánh chết cô ta ư?
Trong lòng cô ta luống cuống một hồi, lập tức nhớ tới Lục Tâm Liên tố cáo cho anh cả Lục đánh cô ta, đánh con trai con gái cô ta, cô ta vừa tức giận dâng đầy lồng ngực, theo bản năng vận đủ sức lực vung tay lại cho Lục Tâm Liên một cái tát.
“Ba” một tiếng, vang dội hơn lần đầu tiên gấp mấy lần.
Lục Tâm Liên trực tiếp bị đánh tới mơ màng, từ trước đến nay chị dâu cả yếu đuối lại dám đánh cô ta? Cô ta lập tức bạo phát: “Tôn Phượng Tiên, cô dám đánh tôi, tôi liều mạng với cô.”
Cô ta giương nanh múa vuốt xông lại muốn xé chị dâu cả Lục, kéo tóc chị dâu cả Lục một phen.
Đầu của chị dâu cả Lục ủi vào bụng Lục Tâm Liên, kéo lưng quần đẩy cô ta ngã xuống giường.
Lục Tâm Liên bị ngã tới choáng đầu hoa mắt: “Tôn Phượng Tiên, cô chờ anh trai tôi trở về, đánh chết… A ――”
Chị dâu cả Lục đặt mông ngồi ở trên ngực Lục Tâm Liên, dùng đế giày làm nhiều việc cùng lúc tát miệng Lục Tâm Liên: “Cô đánh con tôi, tôi đánh cô!”
Trước kia cô ta sợ Lục Tâm Liên, là sợ bị cáo trạng bị đánh, cũng không phải thực sự sợ một con nhóc. Cô ta lao động hàng năm, có thể không đánh lại một con nhóc được nuông chiều từ bé sao?
Bà Lục kêu to đứng lên đi ngăn cản, nhưng bà ta đau eo không nhanh nhẹn như thế, run rẩy đi qua kéo.
Chị dâu cả Lục đã đánh đến đỏ mắt, đã quên cái gì mà có phải mẹ chồng hay không, phát tiết rống giận: “Cút ngay!” Cùi chỏ của cô ta thụi vào lồng ngực bà Lục, trực tiếp thụi bà cụ ngã lăn trên mặt đất.
“Ai nha mẹ ơi ――” Bà Lục lăn một vòng trên mặt đất.
Lúc này ông Lục xông lại.
Ông Lục ở bên ngoài hút hết điếu thuốc lá, đi dạo nhìn chằm chằm ống khói trong nhà vẫn không có khói bốc ra, nghĩ trở về kêu nấu cơm, buổi chiều còn phải làm việc nữa.
Kết quả vừa đến cửa sân, ông ta chợt nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết trong phòng, ông ta chạy vào thấy Lâm Uyển đứng ở trong sân tỏ vẻ chuyện không liên quan mình, biết không tốt, rụt chân xông vào trong phòng.
Lâm Uyển: “Cha già rồi cũng cẩn thận, đừng té ngã.”
Ông Lục tức giận: “Không cần cô quan tâm!”
Ông ta chạy vào trong nhà, lập tức thấy chị dâu cả Lục cưỡi ở trên người con gái vỗ đế giày chát chát chát, bà cụ lăn trên mặt đất đau kêu ai nha ai nha, lại không đứng dậy nổi.
Ông ta lửa giận công tâm, giơ bàn tay lên gầm nhẹ: “Đủ rồi!”
Lâm Uyển hô: “Cha chồng cũng không thể đánh con dâu.”
Bàn tay của ông Lục giơ lên giống như bị người ta giữ chặt không vỗ xuống được, ông ta ôm lấy đầu mình, cảm thấy sắp bị bức chết: “Đều ở riêng rồi sao còn chưa xong? Không muốn sống chung thì cút cho tôi!”
Làm một người cha không có ai uất ức như ông ta.
Chị dâu cả Lục ra sức đánh Lục Tâm Liên, xả được cơn giận.
Tuy rằng tóc cô ta bị kéo vài cọng, trên cổ, cánh tay cũng có vết cào, nhưng Lục Tâm Liên càng chịu thiệt hơn.
Cái miệng cái mũi của Lục Tâm Liên đều bị tát rách, chảy một bãi máu, trên mặt còn bị cào nhiều vết máu, phía dưới đôi mắt lưu lại một vết sẹo đáng sợ.
Khuôn mặt vốn đẹp đẽ trực tiếp bị đế giày tát thành đầu heo!
Tuy rằng bà Lục không bị cào, nhưng lồng ngực của bà ta bị cùi chỏ thụi một cú dữ dội, ngược lại thật sự sắp bị bệnh tim rồi.
Ông Lục đỡ bà vợ giường, đau lòng trách cứ chị dâu cả Lục: “Tôi tưởng cô là một người hiểu chuyện, không giống với bọn họ, không nghĩ tới cô, cô…” Ông ta tức giận nói không nên lời.
Chị dâu cả Lục dựa vào một bầu nhiệt huyết đánh em chồng, lúc này đối mặt với người cha là một bậc cha chú, cô ta không khỏi hoảng hốt chột dạ đứng lên. Dù sao cho tới bây giờ chưa từng dám như vậy, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, giống như khi là một đứa con gái bị cha ruột răn dạy cảm thấy thẹn vô cùng.
Ông Lục thấy cô ta cúi đầu điệu bộ không dám phản bác, vô cùng đau lòng nhức óc tiếp tục lên án: “Đi đi, chúng ta cũng ở riêng rồi, các người đều tự do rồi. Căn nhà này cũng không chứa nổi cô.”
Bình thường ông ta nản lòng thoái chí nói lời tức giận như thế, chị dâu cả Lục sẽ nhanh chóng nhận sai, sau đó khuôn phép lại. Nhiệt huyết trong đầu cô ta đã bị ông Lục đẩy về, theo bản năng muốn nhận sai: “Cha, con…”
“Chị dâu cả, Minh Lương bị đánh cho cả người xanh tím, chị không đi nhìn xem?” Lâm Uyển cắt ngang lời cô ta.
Chị dâu cả Lục quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển, đứa con trai nhỏ bởi vì không chịu thua, gần như mỗi ngày đều bị đánh.
Lâm Uyển: “Thằng bé bị đánh tới sau lưng trên đùi đều là vết giày xanh tím, rất đau đớn.”
Chị dâu cả Lục nghe Lâm Uyển nói nghiêm túc như vậy, lại bắt đầu đau lòng đứa con, tức giận bà Lục và Lục Tâm Liên đánh Minh Lương.
Cô ta nói: “Chị muốn đi xem Minh Lương. Em dâu em đợi một chút, chị sẽ mang khẩu phần lương thực theo.”
Cô ta quyết định không nấu cơm cho bọn họ! Mặc kệ đi!
Đây chính là lần đầu tiên trong mấy năm nay cô gả đến đây bỏ gánh mặc kệ mọi chuyện, trước kia dù cho bị đánh cũng phải đứng lên nấu cơm.
Bà Lục vừa nghe vậy, lập tức hô: “Cô cút đi, cháu trai cháu gái lớn của tôi không được đi!”
Bà ta sợ chị dâu cả Lục dẫn cháu trai lớn và cháu gái lớn đi, đến lúc đó đứa nhỏ thân với mẹ ruột không thân với bà ta.
Chị dâu cả Lục nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển nháy mắt với cô ta: “Chị lấy lương khô của buổi trưa và buổi tối trước đi.”
Lúc này trong nhà còn có một ít bánh ngô còn lại, cả nhà ăn không đủ, nhưng chị dâu cả và Minh Lương, Khiếm Nhi cùng ăn vẫn đủ.
Chị dâu cả Lục được Lâm Uyển đánh thức, lập tức đi bưng giỏ cơm, lại dùng chén đựng một ít dưa muối: “Em dâu, cầm giúp chị.”
Bà Lục ở trên giường vừa khóc vừa mắng, đau lòng con gái bị đánh: “Cút, cút ra ngoài đi chết đi đừng trở về nữa!”
Chị dâu cả Lục không thèm nhìn bà ta, vào nhà lại ôm rương xách tay của mình đi ra, còn xé chiếc áo khoác mới của Lục Tâm Liên, đó là vải của cô ta, của cô ta may!
Lục Tâm Liên gào khóc: “Cha, mẹ, mọi người nhìn cô ta đi, đây là muốn làm phản rồi!”
Lâm Uyển nhìn biểu cảm xúc động chịu chết của chị dâu cả, không khỏi cong khóe môi, nếu không ai làm chỗ dựa, ầm ĩ một hồi như vậy, anh cả Lục chắc chắn đánh chết cô ta, cho nên đối với chị dâu cả mà nói, nếu muốn hoàn toàn phản kháng sự áp bức của cha mẹ chồng và chồng, cũng không khác gì đi chết một lần.
Cô bưng giỏ cơm và chén dưa muối, nói với chị dâu cả Lục: “Đi thôi, mẹ em đang gói bánh sủi cảo rau hẹ trứng gà, vừa lúc đi ăn.”
Bà Lục lại kéo giọng mắng: “Cút rồi cũng đừng trở về nữa! Tôi đi tìm thằng cả, để nó ly hôn với cô!”
Vừa nghe sẽ bị đuổi về nhà mẹ đẻ, sắc mặt chị dâu cả Lục đều thay đổi.
Cô ta đánh cô út như thế, chồng chắc chắn sẽ đánh cô ta, bây giờ bị bà Lục xúi giục, dám chắc sẽ ly hôn với cô ta.
Nếu như bị ly hôn, cô ta một bó tuổi không thể về nhà mẹ đẻ, vậy như thế nào cho phải?
Còn có đứa nhỏ.
Cô ta lại phát sầu, cũng không biết kế tiếp nên làm sao bây giờ, trong lòng cô ta vừa sợ vừa trống rỗng, bản thân xúc động chặt đứt đường lui, gần như không nhúc nhích được một bước.
Lâm Uyển thấy ở trong mắt: “Chị dâu cả, phòng y tế bọn em muốn tìm một cô gái giúp em xử lý thảo dược, em đề cử chị với bác sĩ Kim. Chiều hôm nay chị bắt đầu đi làm, trước tiên đi theo em học phân biệt thảo dược, học tập phương pháp cơ bản bào chế thuốc.”
Cái gì? Đến đại đội làm?
Chị dâu cả Lục không dám tin nhìn Lâm Uyển: “Em dâu, để chị đi sao?”
Lâm Uyển cười nói: “Đúng vậy, chính là chị. Chị thận trọng, chỉ cần làm cái gì đều có thể làm tốt. Chị còn nhận biết rất nhiều rau dại, phân biệt thảo dược cũng không thành vấn đề.”
Thật ra chị dâu cả khéo tay, bộ dạng lại xinh đẹp tuyệt trần, nếu anh cả Lục không đánh vợ, hai người rất xứng đôi.
Vừa rồi chị dâu cả Lục còn mất hết can đảm, cảm thấy xong đời, không phải bị đánh chết chính là bị ly hôn buộc nhảy sông tự vẫn. Lúc này em dâu đột nhiên đưa cho cô ta một đường ra, vậy mà được đến phòng y tế?

Bạn cần đăng nhập để bình luận