Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 466: Kế hoạch chữa trị 1

Cô còn dạy Chu Triều Sinh châm cứu huyệt vị cho chú ba cô. Mỗi ngày một lần, năm ngày một liệu trình, cũng liên tiếp châm năm liệu trình. Lại phối hợp với thực liệu Trung Hoa, như vậy sau năm liệu trình, chắc hẳn sẽ có hiệu quả.
Lâm Uyển không muốn làm chú ba lúng túng, nên kêu cha cô và Lục Chính Đình đại diện đi thay cô. Lục Chính Đình cũng không từ chối, tuy anh không thích giao tiếp, nhưng người thân của cô thì anh vẫn vui lòng giúp cô ứng phó.
Lại ở một đêm nữa, ngày thứ hai Lâm Uyển và Lục Chính Đình tạm biệt đám người ở đại đội, sau đó ngồi xe ngựa trở về thôn Đại Loan.
Sau khi về đến nhà, nghỉ ngơi thêm một ngày, rồi Lâm Uyển bắt đầu làm kế hoạch chữa trị cho Lục Chính Đình.
Cô cần dùng thảo dược rồi tự mình phối nước thuốc, mỗi ngày rửa tai cho anh, sau đó châm cứu, dùng để làm sạch ống tai, đồng thời kích thích thần kinh thính giác đã suy thoái của anh, như vậy sau một khoảng thời gian, cũng không phải không có sự cải thiện, cứ tiếp tục kiên trì, đợi năm sau có thể khai đao làm phẫu thuật chữa màng nhĩ.
Có thể làm đến mức độ phẫu thuật, còn phải xem hiệu quả chữa trị trước đó thế nào, không thể gấp được.
Dược liệu cần thiết có hư nhĩ thảo, thổ ngưu tất, tử thảo nhung… phối hợp với những dược vật khác phối thành nước thuốc, dùng để nhỏ vào lỗ tai. Mỗi ngày ba lần. Phương thuốc này, Lâm Uyển cũng đã thử nghiệm vô số lần dưới chế độ chế dược của hệ thống, cuối cùng mới lấy ra cho anh dùng thử.
Vừa bận rộn đã liền tù tì vài ngày, cuối cùng cũng làm ra phương thuốc, Lâm Uyển đi tìm Lục Chính Đình muốn thử cho anh.
Lục Chính Đình sợ cô mệt: “Lỗ tai anh vô dụng rồi, em không cần tốn quá nhiều công sức đâu.” Có thể đứng dậy tự mình đi đường, đã khiến anh thấy vô cùng hài lòng rồi, những chuyện khác anh cũng không cầu nhiều. Hiện giờ chỉ cần cô khỏe mạnh, mẹ con bình an, đến khi đó thuận lợi sinh đẻ, còn chuyện của bản thân anh, dù sao cũng không quan trọng đến vậy.
Lâm Uyển: “Em là bác sĩ, em quyết định, nào, nghiêng đầu.”
Cô kêu Lục Chính Đình nghiêng đầu tựa vào ghế dựa, sau đó nhỏ nước thuốc cho anh, nước thuốc màu xanh lục chui vào trong tai, một giọt, hai giọt, ba giọt, chậm rãi chảy vào trong.
Đầu tiên Lục Chính Đình cảm thấy lạnh, sau đó có một loại cảm giác vô cùng mát lạnh, còn cảm thấy hơi cay, nước thuốc chậm rãi chảy vào vòi Ơstat rồi tiến vào khoang miệng, nếm được vị vừa đắng vừa cay, còn hơi kỳ quái.
Lâm Uyển cúi đầu nhìn anh, nở nụ cười, kêu anh đi súc miệng, sau đó lại nhỏ lần thứ hai.
Đợi nhỏ xong, cô cười hỏi: “Ngon không?”
Lục Chính Đình nâng mí mắt nhìn cô: “Em có muốn nếm thử không?”
Lâm Uyển nhanh chóng tránh đi: “Anh làm việc đi, em về đây.”
Lục Chính Đình kéo cô lại: “Ở đây có vài vấn đề, cần em giải thích cho rõ.”
Bây giờ chủ yếu công việc của anh là chịu trách nhiệm tuyên truyền ở bộ phận y tế huyện và khoản ra sách, mà không còn phụ trách công việc ở đại đội nữa. Anh biên soạn những ghi chép đào tạo bác sĩ chân đất đó của Lâm Uyển, nay đã trở thành tài liệu giảng dạy đào tạo các bác sĩ chân đất ở huyện bản địa và mấy huyện xung quanh. Sau này lại được tổ y tế ở địa khu lấy đi, yêu cầu nội dung phong phú hơn, sau đó lại tái bản năm nghìn cuốn, mở rộng ra phạm vi toàn địa khu.
Lúc này Lục Chính Đình đang chỉnh sửa bút ký đào tạo cho nhiều nội dung ghi chép hơn, và phong phú hơn quyển cũ giúp Lâm Uyển. Anh sợ cô mệt, có đôi khi đều là Lâm Uyển đọc chính tả, còn anh ghi lại rồi chỉnh sửa, hoặc là kêu các bác sĩ thực tập khác ghi chép, rồi anh lại chỉnh sửa và ghi vào.
Lâm Uyển ngồi bên cạnh anh, trả lời một vài vấn đề có liên quan đến u bướu. Lúc này có khá ít một vài tác phẩm có liên quan đến u bướu, đặc biệt là ở miền quê, trên cơ bản đều không hiểu về thứ này, cho nên nếu các xã viên mắc u bướu, thường đều bó tay chịu thua.
Lâm Uyển: “Có vài u bướu có thể cắt bỏ, chỉ cần phát hiện sớm và chữa trị, đều có thể ức chế được, nhưng nếu ở giai đoạn cuối, vậy… có là đại la kim thánh cũng không có cách nào xử lý được.”
Lục Chính Đình nhìn môi cô, khóe mắt liếc nhìn tay cô, gật đầu: “Vợ, em thật quá giỏi, cho dù là bác sĩ Kim cũng không biết nhiều như vậy.”
Cho nên những y thuật cô nói là học theo Chu Triều Sinh, bác sĩ Kim, và học được từ trong sách đều rất lợi hại, trò giỏi hơn thầy cũng không đủ để hình dung.
[Góc cảm ơn: Cảm ơn bạn Thắm Nguyến đã donate cho truyện ^^ Nay mình đăng thêm 3 chương nữa nha.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận