Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 579: Nguyện vọng 1

Lục Học Y đi tìm Lâm Uyển, nói với cô một chút, rồi oán tránh về bà Vương kia.
Lâm Uyển cười bảo: “Quan niệm đang từ từ thay đổi, con gái cố gắng tự lập, không cần dựa vào đàn ông nuôi sống, rất nhiều tình huống cũng sẽ dần dần thay đổi.”
Ở những nơi như nông thôn này, trong cuộc sống không thể tính là ân oán tình cừu nhưng lại có quá nhiều chuyện mâu thuẫn trong đời, trừ phi mọi người sung túc, quan niệm thay đổi, nâng cao tố chất, không thì bản chất sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nhưng tóm lại có tiến bộ là đủ rồi.
Phía bên Khưu Thụy Nga không có vấn đề gì lớn, Lâm Uyển và Lục Chính Đình cũng sắp xếp chuyện đưa Lục Minh Quang vào tỉnh.
Cô để Lục Nhất đi cùng ra ngoài cho trải sự đời, Lục Nhất tham lười biếng không muốn vận động, nhưng nghĩ tới nếu anh trai phải đi học, sẽ rất lâu không về nhà được, khiến cậu bé rất nhớ, cho nên đồng ý đi cùng cha mẹ tiễn anh trai.
Sau khi Lục Minh Quang biết đã rất vui vẻ, nói với Lục Nhất: “Tuấn Tuấn bằng lòng đi xa vì anh, anh thật sự rất cảm động.”
Lục Nhất: “Anh phải gửi đồ ăn ngon cho em đó.”
Lục Minh Quang xoa đầu cậu bé: “Đương nhiên rồi, em không tiễn thì anh vẫn sẽ mua cho em mà.”
Nhưng đợi sau này, khi bao hàng đầu tiên mà anh trai gửi về, bạn học Lục Nhất đã mạnh mẽ yêu cầu anh trai đừng bao giờ gửi đồ về cho cậu bé nữa.
Bởi vì trong bao hàng ngoại trừ một ít điểm tâm và kẹo là ngon ra, thì phần lớn đều là sách học! Hơn nữa vô cùng đau não, là loại mà đám người Lục Minh Thụy nhìn vào là trực tiếp choáng váng, khiến Lục Nhất cảm thấy tim thật mệt.

Đang là mùa gặt lúa mì, lúa mì ở nông thôn vàng ươm, các xã viên đều đang bận rộn gặt lúa mì.
Nhưng bây giờ thị trấn Ngũ Liễu đã có máy nông nghiệp, có thể gặt lúa mì theo thứ tự chín, khu đất lớn cũng chỉ cần mười người, còn những người khác thường đều làm việc ở xưởng thảo dược.
Mà hiện tại, hiển nhiên các bác sĩ ở bệnh viện cũng không cần thiết đi làm việc nữa, mà chỉ cần học hỏi và làm việc ở bệnh viện là được.
Trong chớp mắt, hai bé trai đó đã tới thủ đô được hai tháng.
Trưa ngày hôm đó, bưu tá giao hai bao hàng và thư tới cho Lâm Uyển, chính là đồ mà hai bé trai nhờ người mang hộ về.
Lâm Uyển dùng xe đẩy đẩy bao hàng đi tìm chị cả Lục và chị hai Lục, rồi cùng nhau về nhà nấu cơm và dỡ hàng.
Lục Nhất và đám trẻ cũng chạy về vây xem, Lâm Uyển mở bao hàng ra, lấy kẹo bên trong chia cho lũ trẻ ăn, còn cô thì lại đọc thư cùng các chị dâu.
Một phong thư rất dày, là của hai bé trai viết chung. Lục Minh Quang viết phần học hành và giúp đỡ ông cụ Cố, còn Lục Minh Lương phụ trách viết phần ăn và chơi.
Trên thư, Lục Minh Quang nói cậu bé đang học đại học ở thủ đô, đồng thời cũng làm thực tập ở phòng nghiên cứu máy tính do viện Khoa học Hoa Quốc, đại học thủ đô và xưởng vô tuyến thủ đô hợp tác thành lập. Lục Minh Lương vì không biết học chuyên ngành gì, cảm thấy máy vi tính cũng rất được, nên cậu bé cũng học theo, như vậy có thể đi học chung với em trai, nhưng không tới phòng thí nghiệm.
“Ngoại trừ máy tính, bọn con còn học cả chương trình học ngoại ngữ nữa, con học tiếng Anh và tiếng Đức, còn anh trai học tiếng Anh. Bọn con cùng nhau lên lớp, quen được rất nhiều bạn học và giáo viên. Sau khi tan lớp, cuộc sống của bọn họ vô cùng phong phú, có đôi khi bọn con đi tới phòng thí nghiệm, có đôi khi cùng các bạn học đạp xe đạp đi tới công viên, xem phim, xem kịch nói, tham quan công xưởng… Đúng rồi, anh trai còn biết một đầu bếp ở tiệm cơm hữu nghị, học được không ít món ăn, đầu bếp mời anh ấy cuối tuần tới làm đầu bếp, có thể mời bọn con và các bạn học ăn cơm miễn phí đấy ạ.”
“Ở trường học, anh trai thường mượn nhà ăn nấu cơm cho các bạn học, mọi người cũng thích bọn con, vô cùng quan tâm bọn con. Các bạn học ở địa phương còn mời bọn con tới nhà bọn họ làm khách, đều rất thân thiện và nhiệt tình.”
“Mọi người không cần nhớ bọn con đâu, bọn họ rất khỏe, sẽ học hành chăm chỉ, đến khi đó nhất định sẽ thiết kế ra máy tính cỡ nhỏ với vi mạch tích hợp quy mô lớn.”
“Tuấn Tuấn, anh và anh trai có mua sách cho em, em nhất định phải đọc đấy nhé. Đợi em lớn hơn một chút rồi ra ngoài đi học, bọn anh đợi em!”
Hai bé trai còn không quên hỏi han người nhà, quan tâm từng người một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận