Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 109: Gọi người 2

Lục Chính Kỳ lại nói: “Mẹ, việc nào ra việc đó, anh ba con chữa bệnh thì nhà ta cũng nên hỗ trợ chứ. Trước đây toàn là anh ba gửi tiền về cho nhà ta…”
“Đây là do nó nên làm thế!” Bà Lục không hề phục.
Cho dù nói thế nào, quan điểm của bà Lục và Lục Chính Kỳ cũng giống nhau, Lâm Uyển gả cho Lục Chính Đình là để trả thù anh ta. Bà Lục liếc con gái hai, mặc dù Lục Thục Nhàn không quá thích Lâm Uyển, nhưng cô ta lại thấy tình cảm của Lâm Uyển và em ba rất tốt, không phải mưu đồ trả thù gì.
“Cô ta sống chết không chịu chia nhà, cố chấp muốn ở cùng một chỗ, chẳng phải là vì báo thù thì còn vì gì nữa? Cô ta hận Khang Ninh, hận mẹ, cả ngày bắt nạt người mẹ chồng này khiến mẹ tức giận, mấy đứa nói xem cô ta ác độc bao nhiêu.”
Lục Chính Kỳ: “Để con tìm thời gian nói chuyện với cô ấy.”
Mặc dù nói như vậy nhưng anh ta không nắm chắc lắm, bởi vì thái độ của Lâm Uyển với anh ta như kẻ thù vậy, căn bản không muốn nói chuyện tử tế với anh ta.
Anh ta cảm thấy vẫn nên nói chuyện tử tế với anh ba, chỉ cần anh ba không bảo vệ Lâm Uyển thì vấn đề này chắc chắn sẽ được giải quyết.
Bà Lục thấy con trai út cũng nghĩ như mình, bà ta thoải mái mắng nhiếc Lâm Uyển một trận, cảm thấy cơn giận được xả ra không ít.
“Con gái, mau đi băm nhân để gói sủi cảo cho em trai con ăn đi. Mẹ thấy nó gầy rồi, ở bên ngoài cực khổ biết bao.” Bà Lục thoáng chốc biến thành mẹ hiền của con trai mình, hỏi han ân cần.
Lục Thục Nhàn nhìn sắc trời, lập tức bắt đầu băm nhân, nghĩ buổi tối ăn xong rồi về cũng được.
Bà Lục vì con trai quay về, con gái cũng ở đây nịnh hót nên càng mắng chửi Lâm Uyển vui sướng hơn. Trong lòng thoải mái, lúc này vừa nói vừa cười vui biết bao.
“Con gái làm nhanh lên, chúng ta ăn cho no đi. Nhân lúc mấy người kia chưa về thì mau ăn thôi.” Có chút thịt như thế, nếu mà cả nhà cùng ăn thì phải cho rất nhiều rau, đến cuối cùng chỉ được ăn một xíu vị thịt. Bà Lục không muốn thế, bà ta thà rằng gói ít một chút cũng không muốn người khác đến ăn thịt của con mình.
Dù sao cách thời gian tam làm còn lâu, đợi đến lúc những người khác về thì bọn họ cũng đã ăn xong rồi.
Bà Lục tính toán rất hay, thời gian cũng đủ, chỉ là đã không để ý đến đứa nhóc Lục Minh Lương kia.
Thằng bé nghe thấy lời bà Lục, lập tức dắt Tiểu Minh Quang chạy đến bờ sông cáo trạng với Lâm Uyển… Mụ phù thủy gói sủi cảo, muốn ăn mảnh, thím ba mau trừng trị bà ta đi!

Lâm Uyển vừa thả ngựa vừa thu thập thảo dược, cô lặng lẽ nghiên cứu biện pháp tốt trị liệu phong thấp với 999.
Nông dân nói đến thấp khớp, bệnh gút, bệnh của phụ nữ sau sinh vân vân, chính là gió độc xâm lấn làm cho các đốt xương sinh ra biến đổi bệnh lý, đều là một loại phong thấp.
Ở trong lĩnh vực chữa bệnh trước mắt, phong thấp nghiêm trọng không thể trị tận gốc, chỉ có thể thông qua dán thuốc cao, thuốc tắm, ngải cứu, châm cứu vân vân giảm bớt triệu chứng. Nhưng những cái này giảm bớt triệu chứng cũng rất lớn, có một vài cái căn bản không có hiệu quả.
Lâm Uyển muốn nghiên cứu một loại biện pháp có hiệu quả hơn, cho dù không thể thuốc đến bệnh trừ, ít nhất làm cho người bệnh cảm thấy cải thiện rõ ràng mới được.
“Gió độc xâm lấn, chỉ cần lưu thông máu tan tụ bầm, kích hoạt cục bộ các mạch máu, khiến cho huyết khí thúc đẩy sinh ra nhiệt lượng, xua tan cảm giác khó chịu của ổ bệnh: “ Lâm Uyển thấp giọng nói: “Những cái đó trị phần ngọn không trị phần gốc, chúng ta phải nghĩ biện pháp trong ngoài kết hợp, làm cho bên trong cơ thể người bệnh cũng thúc đẩy, tăng mạnh huyết khí toàn thân vận hành, từ trong ra ngoài xua tan gió độc xâm nhập.”
Từ trong ra ngoài có hai cách, vận động cùng với uống các loại thuốc điều trị thân thể.
999 nghe xong lời nói của Lâm Uyển, lập tức phát huy công năng trí nhớ của trợ thủ nhỏ: “Thuốc loại trừ phong thấp có thương nhĩ, náo dương hoa, uy linh tiên, cây Thương truật, tang chi, tầm cốt phong, ô sao xà…”
Nó hiện giờ là giọng nói trẻ con đáng yêu, lại vui vẻ ríu rít làm nũng, cho dù nói tri thức thảo dược buồn tẻ cũng khiến Lâm Uyển nghe thấy thích thú, cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào, giọng nói hay như vậy nghe có lợi với trí nhớ lâu dài.
Lâm Uyển yên lặng nhớ kỹ, khen nói: “999 thực săn sóc, liệt ra đều là thứ địa phương chúng ta có thể tìm được.”
Địa phương có, cô phối thuốc sẽ dễ dàng hơn, các xã viên cũng không cần tốn bao nhiêu tiền. Nếu là thảo dược ở vùng ngoài, phải mua từ thành phố lớn, vậy giá cả có thể rất mắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận