Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 246: Phản kháng 4

Lâm Uyển: “…” Lấy Chu Tự Cường làm cái cớ, rốt cuộc là ai thèm ăn đây!
Mẹ Lâm nghe nói bác sĩ Kim muốn ăn sủi cảo rau hẹ trứng gà, bà cười nói: “Mẹ gói cho, các con cứ bận chuyện của các con đi.”
Còi tan tầm đã thổi lên, từng đợt âm thanh chói tai, Lâm Uyển nghĩ tới chị dâu cả hẳn là trở về nấu cơm rồi, cô đi nói chuyện đi làm ở phòng y tế một tiếng.
Lâm Uyển đến đại đội một chuyến trước, kế toán nói với cô Lục Tâm Liên thật sự đến cáo trạng.
Lục Tâm Liên đến tố cáo Lâm Uyển và Lục Chính Đình đẩy bà cụ ngã.
Nhưng Lục Trường Phát không tin, ông ta chướng mắt nhất hạng người ham ăn biếng làm, một đứa con gái lớn đầu 14 tuổi như Lục Tâm Liên không chịu lao động, mỗi ngày ở nhà xúi giục thị phi, bảo anh trai đánh chị dâu, Lục Trường Phát không biết chướng mắt cô ta cỡ nào.
Hơn nữa ông ta rất bận rộn, làm sao có thời gian ứng phó một kẻ lười biếng?
Không đợi Lục Tâm Liên nói cho hết lời, Lục Trường Phát đáp lại một câu: “Sao bác nghe người ta nói là bà ta đánh đứa nhỏ mệt quá nên vậy mà?”
Sau đó ông ta rời đi.
Mà Lục Tâm Liên cũng tức giận muốn chết, tức Lâm Uyển tới đại đội cáo trạng trước, lại tức Lâm Uyển có quan hệ tốt với đại đội nên đại đội trưởng nghe Lâm Uyển mà không tin mình, càng tức đám mụ già xem náo nhiệt không nói sự thật, cứ nịnh bợ lấy lòng ả bác sĩ gà mờ Lâm Uyển này.
Cô ta thở phì phì về nhà, nói với bà Lục, hai người lại bàn bạc chờ anh cả Lục trở về trút cơn giận với chị dâu cả.
Món nợ của Lục Minh Lương và Lâm Uyển, đều tính ở trên đầu chị dâu cả Lục.
Bởi vì chỉ cô ta dễ bắt nạt!
Tuy rằng bà Lục không ngã nặng, cũng có chút đau thịt, bà ta nằm trên giường tĩnh dưỡng, chỉ chờ ông cụ và các con trở về đau lòng bà ta.
Hiện giờ không có hai tên gai mắt Lục Chính Đình và Lâm Uyển, ông cụ thương bà ta, thằng cả thằng tư quan tâm bà ta, tuy rằng thằng hai không chủ động như thế, nhưng cũng không dám tụt lại quá sau anh cả.
Cho nên, nhà họ Lục chia ra bà Lục cảm thấy mình có sĩ diện giống như thái hậu lão Phật gia.
Rất nhanh chị dâu cả Lục trở về nấu cơm, như thường lệ vào nhà “Thỉnh an” bà cụ, đây là quy củ của bà Lục, con dâu đi vào đi ra đều phải báo cáo với bà ta.
Hôm nay bà Lục và Lục Tâm Liên cũng không mắng cô ta giống như trước kia, chỉ bảo cô ta nhanh chóng nấu cơm trưa.
Chị dâu cả Lục thấy bà cụ nằm trên giường, cũng không xem là chuyện lớn, dù sao hai người bọn họ không đi làm, ở nhà không phải ngủ thì làm gì, nằm rất bình thường.
Chị dâu cả Lục cắt cỏ, chuẩn bị nấu cơm, lại không thấy bọn nhỏ.
Mọi khi bọn họ đi cắt cỏ, đưa đến đại đội sau đó trở về nhà, Quải Nhi giúp đỡ nhóm lửa cho cô ta, Minh Lương lấy sâu cho gà ăn, lúc này ngay cả Lục Bão Nhi cũng không ở nhà.
Ngược lại Lục Minh Thiện ở nhà, nhưng cậu bé vốn không để ý tới người khác, hỏi cậu bé đầu cậu bé cũng không nâng lên.
Tuy rằng chị dâu cả Lục buồn bực, cũng không dám hỏi, đành tự mình đi múc bột muốn làm ổ bánh ngô.
Trong nhà không có bột tinh, cho dù Lục Tâm Liên liên tục đòi chị dâu cả Lục làm bằng bột tinh cho cô ta ăn, nhưng không có chính là không có, ai cũng không thay đổi được.
Hai ngày trước, vừa nấu cơm xong Lục Tâm Liên đã đi xuống bắt bẻ, hôm nay không biết vì sao lại không tới.
Chị dâu cả Lục còn tưởng rằng ở riêng đã vài ngày, cơn tức của bà Lục và Lục Tâm Liên đã vơi đi gần hết, sau đó có thể sinh hoạt bình thường.
Lúc này anh cả Lục từ bên ngoài đi nhanh vào, cũng không có đi cùng ông Lục, anh hai Lục
Bởi vì hôm nay thái độ của mẹ chồng và cô út tương đối tốt, nghĩ rằng sẽ không xúi giục chồng đánh cô ta, chị dâu cả Lục còn chào đón anh ta một tiếng, hỏi cha với em hai sao không trở về.
Anh cả Lục hừ một tiếng: “Làm cơm của cô đi, quản nhiều như vậy, cô muốn quản nhà hay là như thế nào?”
Chị dâu cả Lục vội vàng cúi đầu cúi mặt, không nói.
Anh cả Lục vào nhà uống nước miếng, không có nghe thấy tiếng của mẹ và em gái, anh ta kinh ngạc đi về phòng phía hướng: “Mẹ, Viên Viên, hai ngươi làm gì vậy?”
Anh ta thấy bà Lục nằm trên giường nói lầm bầm, Lục Tâm Liên đang ở đó gạt nước mắt, anh ta nóng nảy: “Chuyện gì thế?”
Bà Lục cứ nói lầm bầm, Lục Tâm Liên thở phì phì: “Anh cả, vợ anh rất khó lường, xúi giục thằng nhãi con đánh bà nội nó!
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận