Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 91: Thay đổi

Anh ta đã thử nghiên cứu mấy vị thuốc trong đó, theo anh ta thì điều Lâm Uyển nói không phải là nói bừa, cũng không phải cố ý chỉnh bà cụ ở nhà mà đây thực sự là thuốc hạ sốt.
Bác sĩ Kim học tây y nên không hiểu trung y cho lắm nhưng anh ta quen biết một vài bác sĩ trung y nên cũng hiểu được ít nhiều.
Lâm Uyển cười nói: “Bác sĩ Kim, phương thuốc này được truyền lại trong dân gian, có không ít phương thuốc xưa.” có vài người giấu diếm, không nói cho người ngoài. Mỗi bác sĩ hầu như đều có hai ba phương thuốc bí truyền độc môn.
Bác sĩ Kim nhìn cô: “Có thể nói cho tôi biết không?”
Lâm Uyển phóng khoáng đáp: “Đương nhiên, phương thuốc là dùng để cứu người, bác sĩ nào cũng cần biết.”
Cô nói phương thuốc hương tô tán cho Kim Hướng Đông hay, đây là một phương thuốc xưa được nhắc đến trong sổ tay chữa bệnh mà 999 đưa cho cô, có thể trị cảm mạo phong hàn do cơn sốt gây nên, cảm nhiệt thì dùng một phương thuốc khác.
Lâm Uyển lại nói tiếp, ở vùng này có củ gấu, tía tô, cây kinh giới nhưng không có cây khương hoạt nên có thể không thêm. Hơn nữa, các vị thuốc trong đơn không phải cứ phơi khô là được, có vài loại thuốc cần dùng phương pháp bào chế đặc biệt hơn một chút, ví dụ như tía tô có đến mấy loại phương pháp.
Bác sĩ Kim gật đầu: “Lĩnh giáo. Thật không ngờ cô biết nhiều đến thế.”
Lâm Uyển khiêm tốn nói: “Nghe người ta nói sơ sơ mà thôi chứ có chuyên nghiệp gì đâu, nào giống bác sĩ Kim được học trong học viện y.”
Cô thấy bác sĩ Kim chịu tiếp thu điều cô nói thì nói luôn kiến nghị thu thập dược liệu của mình: “Bào chế dược liệu cần lựa chọn loại dược tốt.”
Bác sĩ Kim nói: “Cái này dễ thôi, để đội sản xuất sắp xếp, kiếm được công điểm như khi gom cỏ cho gia súc.” chỉ có thể tự cung tự cấp mà thôi, trước mắt muốn lấy được các loại dược trên khắp cả nước là điều không hợp lý.
Nếu Lâm Uyển hiểu về khoản này, bác sĩ Kim sẽ để cô phụ trách. Tự xã viên hái thuốc, giao nhiệm vụ, sau này lấy thuốc ở đây cũng tiện hơn, thậm chí còn có thể miễn phí. Vậy thì có thể giải quyết việc người dân trong thôn bị bệnh nhẹ nhưng không chịu đi khám thành ra chuyển nặng, hoặc là luyến tiếc mấy xu tiền mua thuốc.
Theo quy định thì xã viên khám bệnh ở phòng y tế trong thôn phải nộp một nửa phí bảo đảm, nếu cần lấy thuốc tiên thì phải trả thêm tiền. Thuốc tây đắt nên chỉ có thể miễn giảm 20% tiền thuốc, chỉ trừ những đại đội thật sự giàu có mới có thể miễn 50%.
Y thuật của phần lớn các bác sĩ nghiệp dư đều không cao, bệnh nặng khám không ra, bệnh nhẹ cứ để mấy ngày cũng khỏi nên đương nhiên rất nhiều người không muốn khám.
Nếu Lâm Uyển có thể đẩy mạnh loại thảo dược vừa rẻ vừa hữu hiệu, các xã viên nhất định sẽ ủng hộ.
Quả nhiên khi các tiểu đội trưởng nói chuyện này với đội viên của mình, họ đều vô cùng vui lòng, cỗ vũ đám trẻ mau chóng đào thảo dược cho bác sĩ Lâm. Hơn nữa còn phải nghe theo lời dặn của bác sĩ Lâm, đào củ đã đủ lớn chứ không đào củ nhỏ, phải chờ chúng lớn lên.
Nhờ sự giúp đỡ của cả thôn, bên phía Lâm Uyển lập tức trở nên sung túc hẳn, 999 đã đóng hệ thống mô phỏng khứu giác và vị giác vui vẻ dụng nạp thuốc cả ngày.
Sau năm ngày bận rộn, 999 bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
Lúc đó Lâm Uyển đang ôm tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương ngủ, từ sau khi tiểu Minh Quang tới đây, Lục Minh Lương chạy tới đây ngủ cùng với thím ba.
Lâm Uyển kể chuyện xưa cho hai đứa nghe, kể xong hai phần hồ lô biến thì hai đứa ngủ cũng ngủ say rồi.
999 ở trong đầu cô truyền đến âm thanh của sự thỏa mãn, giống như một đứa bé đang buồn ngủ: “Ôi~~ buồn ngủ quá đi.”
Lâm Uyển: “Mi bảo mi còn có thể nghe hiểu chuyện xưa, nói cứ như thật ấy.”
999 còn đang mơ mơ màng màng bỗng dưng vùng lên như xác chết sống dậy: “Ba ba, ba ba, thật khó tin, tôi biến hóa rồi!”
Hệ thống này tự coi mình như bé hồ lô.
Lâm Uyển phát hiện mảng tối đen như mực trong đầu mình bỗng nhiên xuất hiện hai điểm sáng.
Trước đây nhìn không thấy ánh sáng mà giờ lại có hai điểm sáng? Cô vô thức chạm tay vào hai điểm sáng đó, một cái hóa thành một cuốn sổ tay chữa bệnh, cái còn lại thì “bùm” một cái hóa thành một hòm thuốc.
Là loại hòm thuốc mà các bác sĩ hay đeo trên lưng khi xuống dưới thôn, trông rách rưới cũ nát, bên trong có hai tầng đựng một số vật dụng chữa trị như ống nghe, cây đè lưỡi, nhiệt kế, hộp ống tiêm, thuốc sát trùng,...
Lâm Uyển: “Mi dọn sạch hòm thuốc của bác sĩ Kim qua đây à?”
999 ai ôi một tiếng nói: “Thế thì nên trông như thế nào?” Thời đại tinh tế không dùng được loại đồ vật cổ xưa này, nó bị tổn hại quá nặng nề nên có rất nhiều thứ còn đang trong quá trình tìm tòi, sửa chữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận