Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 589: Làm loạn

“Minh Quang chính là sinh viên tốt nghiệp đại học thủ đô, thật lợi hại quá!”
“Cho nên ở thành phố vẫn tốt hơn!”
Bác sĩ Lâm có quan hệ, có thể đưa con trai ra ngoài, còn bọn họ không có quan hệ, nếu như ở lại nông thôn, như vậy sau này con cái cũng chỉ có thể làm người nông thôn, cho nên bọn họ nhất định phải về thành phố.
Trên cơ bản, mọi người đều lùi lại, nhưng vẫn còn có ba, bốn người đàn ông đang dựa gần bàn của Lâm Uyển, ra sức thúc giục cô.
Lâm Uyển đang viết thư giới thiệu cho một trí thức nữ, người yêu của trí thức nữ này ở bên ngoài đợi cô ta bảy năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể về lại thành phố, nên cô ta muốn về kết hôn.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn hai người đàn ông vẫn luôn giục mình đó, hơi nhíu mày lại: “Du Quốc Kiến? Cậu cũng muốn về thành phố sao?”
Du Quốc Kiến, Thiệu Nghị Hàn và đám người Giang Ánh Nguyệt, Lý Kim Linh, Vương Phương Phương là tốp thanh niên trí thức đầu tiên tới đại đội Ngũ Liễu. Vài năm như vậy, bọn họ có người chạy chọt quan hệ về thành phố, có người không thể chịu được cô đơn mà kết hôn ở nơi này, đối tượng kết hôn có thanh niên trí thức cũng có cả xã viên bản địa.
Du Quốc Kiến lấy một cô gái thanh tú ở nông thôn, bây giờ đã có một trai một gái. Lúc này anh ta nói muốn về thành phố, vậy vợ và con cái phải làm sao?
Năm ngoái anh ta nói muốn thi đại học, cả nhà tạo điều kiện giúp anh ta thoát ly sản xuất để ôn tập học hành, kết quả anh ta không đỗ, vẫn phải đi làm việc ở xưởng dược thị trấn. Bây giờ thấy chính sách thả lỏng, vậy mà anh ta vẫn còn muốn nịnh nọt chạy chọt.
Nào có chuyện tốt như vậy?
Du Quốc Kiến đáp một cách đúng tình hợp lý: “Đúng vậy, tôi cũng là trí thức thành phố về quê, đương nhiên có thể về thành phố rồi!”
Lâm Uyển: “Vậy vợ cậu và con cái thì sao?”
Du Quốc Kiến không hề do dự một giây phút nào: “Không phải lỗi của tôi, tôi có cách gì được chứ? Tôi muốn dẫn bọn họ về thành phố, nhưng chính sách không cho phép.”
Vốn dĩ chỉ vì áp lực ở thành phố quá lớn mới cho thanh niên trí thức về quê, bây giờ cho bọn họ về lại thành phố cũng phải gánh áp lực rất lớn. Bởi vì nhà cửa và khẩu phần lương thực ở thành phố không đủ, nhất là vị trí công tác, hoàn toàn không đủ để sắp xếp cho nhiều thanh niên trí thức như vậy, những trí thức trở về như bọn họ, có ba bốn phần là không tìm được công việc.
Lâm Uyển: “Vấn đề này của cậu chỗ tôi không giải quyết được, cậu đi tìm ủy ban cách mạng đại đội đi.” Kết hôn rồi, không đưa vợ và con đi cùng, phỏng chừng đại đội sẽ không dễ dàng thả người đi.
Du Quốc Kiến nôn nóng: “Sao thế, sao lại không viết cho tôi? Cô viết cho người khác được tại sao lại không viết cho tôi được?” Anh ta vốn biết đại đội không thả người, cho nên mới lăn lộn qua đây tìm Lâm Uyển ký tên. Bọn họ đều biết, chỉ cần cô đồng ý, thì ủy ban cách mạng sẽ nể mặt cô mà đồng ý.
Lâm Uyển chẳng muốn để ý đến anh ta, bây giờ có vài công việc hoàn toàn không cần cô làm, sở dĩ cô viết cho các trí thức ở bệnh viện, chẳng qua cũng là vì nể mặt một thời gian làm đồng nghiệp, bằng lòng giúp đỡ bọn họ mà thôi.
Hơn nữa ngoại trừ những cá nhân cô để ý đến, thì những người khác hoàn toàn đều là người khác viết cho, cầm qua để cô ký là được. Du Quốc Kiến này lại còn sai khiến cả cô, thể diện cũng lớn thật đấy.
Một thư ký của Lâm Uyển nói: “Đã không còn sớm nữa rồi, mọi người về trước đi, đợi chúng tôi sắp xếp thời gian rồi lại tới sau.”
Du Quốc Kiến nổi giận: “Đừng hòng qua loa lấy lệ, chẳng qua là sợ chúng tôi đi rồi xưởng dược không có người làm việc thì có.”
Thư ký đó nhíu mày, tức giận đáp: “Đừng có nói vớ vẩn, xưởng dược đều là do các xã viên làm việc, thanh niên trí thức được mấy người? Anh mau….”
“Tôi không đi, dựa vào cái gì tôi phải đi? Cô ta ký tên cho người khác mà không ký tên cho tôi, là cố tình nhắm vào tôi, trả đũa tôi, lòng dạ hẹp hòi!”
Du Quốc Kiến tức thở hổn hển, anh ta không dám động vào Lâm Uyển, mà gân cổ lên cãi thư ký đó, miệng còn nói cạnh khóe nhắm vào Lâm Uyển.
Giả bộ cái gì, có ai không biết cô là loại người thế nào? Lúc đầu bị chồng đào hôn, còn không đi học, kết hôn rồi còn làm viện trưởng bệnh viện.
Bệnh viện để ý thể diện, nếu anh ta chửi như vậy, có lẽ Lâm Uyển cũng sẽ dẹp chuyện cho yên thân, bỏ qua cho anh ta là xong chăng?
Anh ta đang hét đến hăng hái, thì bị người vỗ vào vai, theo bản năng quay ra sau nhìn: “Ai… á!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận