Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 491: Ghét bỏ

Lục Chính Đình đang ngồi nam hướng bắc, không nhìn thấy phía sau, hiển nhiên cũng không nghe được, nên không có phản ứng gì.
Trần Chí Cương nhìn ra bên ngoài, nhắc nhở anh: “Văn thư Lục, mẹ anh và em gái tới kìa.”
Lúc này Lục Chính Đình mới đứng dậy, quay người nhìn hai mẹ con đó, ánh mắt lạnh lùng, cũng không chủ động mở miệng.
Bà Lục chưa nói đã chảy nước mắt: “Thằng ba, mẹ khổ quá.”
Lục Chính Đình lặng lẽ đáp: “Tai con hỏng rồi, không nghe thấy mọi người nói gì. Nếu như mọi người có chuyện gấp thì viết ra, nếu như không gấp thì đợi mẹ Tiểu Minh về rồi nói sau.”
Lục Tâm Liên: “Anh ba, sao anh lại đối xử với mẹ như vậy?”
Cô ta nhanh chóng liếc mắt nhìn ông cụ Cố và Trần Chí Cương, tủi thân mím môi lại, rồi đỡ bà Lục đi vào nhà chính.
Trần Chí Cương đứng dậy nhường ghế cho bọn họ.
Bà Lục lau nước mắt chào hỏi ông cụ Cố.
Ông cụ Cố quay xe lăn, gật đầu: “Các người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước.”
“Ôi, ông lão, xin ông dừng bước!” Bà Lục nhanh chóng vẫy tay.
Ông cụ Cố ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Tìm tôi?” Ông cụ lại quay đầu nhìn Trần Chí Cương.
Trần Chí Cương có hơi do dự, từ lúc bọn họ tới thôn Đại Loan, ngoài mặt hay lén lút đều có không biết bao nhiêu người tới thăm hỏi. Địa khu, huyện, công xã, đại đội, có không ít người tới, nhưng anh ta đều chặn lại không cho bọn họ vào làm phiền ông cụ Cố.
Cho nên bây giờ thôn Đại Loan có quy tắc, nếu như tới bệnh viện không khám bệnh, mà là muốn tìm ông cụ Cố, vậy xin lỗi, đồng loạt không gặp.
Bây giờ mẹ chồng của bác sĩ Lâm lại tìm tới cửa…
Bà Lục vội nói: “Đúng vậy, ông lão, ông… ông là ông cụ có trí tuệ, ông giúp tôi giảng hòa đi. Trên đời này đều là cha mẹ phải không? Cho dù cha mẹ làm sai chuyện gì, cũng không thể hận cả đời được, đúng không?”
Ông cụ Cố: “Tôi nhớ ra tôi vẫn còn chút việc, các người nói chuyện đi.”
Tìm ông cụ nói chuyện gia đình? Kêu ông cụ làm chủ giảng hòa chuyện gia đình sao? Ai quan tâm bà đã làm sai chuyện gì?
Thanh quan cũng khó quản nổi chuyện nhà người ta, ông cụ cũng không muốn quản.
Ông cụ Cố phất tay muốn đi, kêu lính cần vụ đẩy ông cụ đi nhanh ra ngoài, nhưng ông cụ lại giữ Trần Chí Cương ở lại, kêu anh ta giúp.
Trần Chí Cương có hơi buồn bực, chuyện nhà người ta anh ta ở lại làm gì?
Bà Lục bắt đầu khóc lóc, luôn miệng nói đau lòng và hối hận với Lục Chính Đình. Ngược lại Lục Chính Đình cũng không nói gì, dù sao cũng không nghe thấy, không lúng túng cũng không có gì mất tự nhiên, trái lại Trần Chí Cương có hơi đứng ngồi không yên, thực sự quá ngại ngùng.
Lục Tâm Liên nói với anh ta: “Anh Trần, anh có thể khuyên chị ba em, đừng tức giận với em được không?”
Trần Chí Cương liếc mắt nhìn Lục Chính Đình, biết chuyện này không đơn giản như vậy, nên anh ta dứt khoát đứng dậy: “Xin lỗi, tôi phải đi nhà xí.” Rồi anh ta chuồn nhanh như chớp.
Người ngoài vừa đi, chỉ còn lại Lục Chính Đình, lúc này chính là ai đuối lý thì người đó lúng túng, ai cầu người thì người đó khó chịu.
Lục Chính Đình mang vẻ mặt không có cảm xúc, cũng không có ý tứ qua loa với bà Lục và Lục Tâm Liên. Nhưng anh cũng không nói gì cả, chỉ là ánh mắt không hề có một chút độ ấm nào.
Bà Lục không chịu nổi, lúc này cũng không dám chửi anh, chỉ đành kéo Lục Tâm Liên rời đi, quyết định đi tìm ông cụ Cố nói chuyện.
Lục Chính Đình có thể không biết ý của bọn họ sao, cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn sống trong thế giới của mình như cũ, cho rằng dựa vào chơi xấu và khóc lóc ầm ĩ là có thể đạt được mục đích, không chịu nghĩ làm thế nào mới có thể làm dịu mối quan hệ chân chính.
Hai mẹ con đi tới phòng y tế, lại đụng phải ông cụ ở trong sân.
Bà Lục ỷ vào trước kia từng nói chuyện với ông cụ Cố, mới đi lên chào hỏi, muốn nói về chuyện gia đình.
Ông cụ Cố nể mặt Lâm Uyển và Lục Chính Đình, mới qua loa vài câu với bà ta.
Bà Lục lại hiểu sai ý, cho rằng ông cụ bằng lòng nói chuyện với bà ta, không nhịn được lại mở máy hát oán trách vợ của con trai không quan tâm bà ta, bà ta sống khổ sở thế nào, cuối cùng tự cho rằng mình rất uyển chuyển, nhưng thực tế lại vô cùng thẳng thắn, hỏi ông cụ Cố có thể giúp giải quyết công việc của Lục Tâm Liên hay không.
Nếu như không phải vì thích Tiểu Quang Minh, nếu như không phải vì mang lòng biết ơn với Lâm Uyển, nếu như không phải ăn cơm của Lục Chính Đình đến rất vui vẻ, và nếu như không phải gần đây ngâm nước thuốc khiến tâm tình dễ chịu, thì ông cụ Cố đã có thể kêu lính cần vụ bắt bà ta lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận