Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 71: Vở kịch hay 4

Lâm Uyển không đủ tư cách nói nặng nói nhẹ gì với bác cả Lâm, nhà mẹ đẻ cô không có tiếng nói, cán bộ thôn cũng không thích chống lưng, nhưng bây giờ có Lục Chính Đình, anh có tư cách nói chuyện này với bác cả Lâm, cũng đủ tư cách được cán bộ trong thôn coi trọng.
Cục diện lập tức xảy ra biến hóa rất lớn.
Bác cả Lâm cứng họng, như bị người ta bóp chặt cuống họng nói không ra lời.
Triệu Toàn Mĩ nóng nảy: “Uyển Uyển, cháu đang nói ngớ ngẩn gì thế? Bác cả, bác gái bỏ tiền ra tổ chức một buổi tiệc tẩy trần cho cháu, cháu lại đối xử với chúng ta như vậy?”
Con trai lớn của bà ta cũng học theo quát lớn với Lâm Uyển: “Không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như thế!”
Con trai thứ hai lại không nói gì, chỉ lo uống rượu.
Lâm Uyển vẻ mặt vô tội: “Bác gái cả, bác đừng nóng, cháu chỉ nhắc nhở bác chút thôi. Mọi người bảo mẹ cháu không cần làm việc để bà chuyên tâm chăm sóc con trai, mỗi ngày cho bà tám phần công điểm. Lời này là tự mọi người nói mà. Mọi người còn bảo muốn đưa cha cháu đến bệnh viện lớn thăm khám, để cha sớm ngày tốt lên. Kết quả nhiều năm như vậy, phòng thì các bác ở, công điểm và tiền lại không thấy đâu. Cháu cũng chỉ sợ bác cả, bác gái bị người ta nói lời không hay, bảo là các bác vì lòng riêng mà chiếm lợi ích của nhà cháu, cháu còn vì nhà bác lo nghĩ đấy.”
Bọn họ có nói sao? Đương nhiên là không! Năm đó phòng ở là do họ dùng thủ đoạn lừa lấy được, cha mẹ biết chuyện, tự biết không sống chung nổi nên dọn ra ngoài. Nhưng có nói hay không đều dựa vào lời một phía của cô, dù sao nhà và đồ dụng thực sự bị bác cả Lâm chiếm, cô nói có lời hứa đó thì mọi người cũng không biết chuyện này là thật hay giả.
Nếu không hứa thì sao người ta lại giao nhà và đồ đạc cho họ?
Con mẹ nó, rượu này uống không trôi!
Nếu là bình thường, bác cả Lâm sẽ ngay lập tức sẽ bảo mấy thằng con trai của ông ta động thủ, xem ai dám làm gì ông ta!
Nhưng bây giờ đội trưởng Chu, kế toán Lâm và Chu Tự Cường đều ở đây, vả lại còn có cả Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình ngồi ở đó, yên tĩnh không nói lời nào nhưng cảm giác tồn tại so ra còn mạnh hơn đội trưởng Chu cộng thêm kế toán Lâm, anh quét mắt nhìn qua một cái, đôi con ngươi đen thẫm đó cũng đủ khiến trái tim bác cả Lâm giật thót một nhịp.
“Chú hai, em dâu, hai em nói mấy lời công bằng đi, mấy năm nay anh cả và chị dâu lớn đối xử với hai em thế nào? Nhà ở có phải do hai em tự nguyện để lại cho cháu trai dùng khi kết hôn?”
Bác cả Lâm đẩy hướng mâu thuẫn về phía cha Lâm, ông ta cảm thấy em trai mình dễ nói chuyện, chỉ cần chú ấy thừa nhận chủ động nhường cho mình là được rồi, không phải mình cướp, cũng không hứa hẹn dùng công điểm đổi.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn cha mình.
Cha Lâm cũng nhìn Lâm Uyển, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, dù ông có nghĩ nát óc cũng không ngờ được đứa con gái ngốc nhà mình nay lại lợi hại đến thế. Từ trước đến nay trong mắt cô chỉ có Lục Chính Kỳ, chỉ có mối nhân duyên tốt đẹp của mình, nào có quan tâm gì đến người nhà?
Lúc này... viền mắt cha Lâm đỏ hồng, nhịn không được cúi đầu lau nước mắt, sau khi trải qua thất bại, con gái trưởng thành hơn rồi, ông vừa vui lại vừa có chút không nỡ.
Bác cả Lâm cho là ông đã thỏa hiệp nên hừ một tiếng nói: “Cháu gái à, cháu không thể nói mấy lời không có lương tâm thế được. Bác cả đối xử với cháu thế nào, cháu phải là người hiểu rõ nhất mới đúng.”
Lúc này cha Lâm một hơi cạn sạch chén rượu, nhịn không được ho khan vài tiếng, lấy mu bàn tay lau lau miệng mới nói: “Năm đó cha chúng tôi mất sớm, anh cả bảo chúng tôi tự mình giành lấy mệnh cho mình, tự chúng tôi kiếm tiền lấy vợ. Tôi và chú ba chưa từng ăn bám gì anh cả. Đợi đến khi tôi lấy được vợ, đắp được nhà thì anh cả lại bảo mẹ lớn tuổi rồi, nên được hưởng phúc, vào ở nhà mới, thế nên tôi đón mẹ về.”
Cha Lâm tiếp tục nói: “Đón mẹ về xong, anh lại bảo không thể để tự chúng tôi chăm sóc, muốn để mọi người cùng nhau chăm sóc sau đó chuyển hết vào nhà. Tôi cảm thấy nếu anh cả đã tới ở thì cũng nên để chú ba về cùng.”
Ông vui lòng sao? Đương nhiên là không rồi, nhưng bác cả Lâm lại là người xấu tính, sau lưng bày đủ các trò mờ ám, trị không nổi ông ta.
“Sau đó mẹ cũng mất, anh cả bảo con cái lớn rồi nên ở riêng. Anh còn bảo con trai anh đông, là trụ cột chính của nhà họ Lâm chúng ta thế nên anh ở lại nhà cũ để nhà chú hai chú ba ra ngoài tự tìm cách. Ha hả, anh cả, nhà này anh ở lâu rồi nên thành nhà cũ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận