Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 602: Phiên ngoại 8

Lục Chính Đình nhìn cô, nuốt lại câu nói trước khi anh tàn tật sức lực cũng không lớn như vậy đó, thấy cô vui vẻ như vậy, cũng không hề nghi ngờ và khẩn trương một chút nào, có lẽ đây không phải là việc xấu.
Không biết tại sao, anh lại liên tưởng đến rương thuốc khi làm phẫu thuật cho Chu Tự Cường ngày trước, lại càng cảm thấy giấc mơ giữa ban ngày đó có hơi kỳ lạ.
Lâm Uyển an ủi anh, sau đó kêu anh nghỉ ngơi sớm một chút, cô còn lén cảnh cáo hệ thống, kêu nó đừng ở sau lưng cô và Lục Chính Đình làm ra chuyện khác người gì.
Bởi vì mối quan hệ đặc biệt giữa cô và anh, hơn nữa hệ thống đã từng liên kết với sóng điện não của Lục Chính Đình, cho nên bây giờ có thể liên kết một cách im hơi lặng tiếng, chỉ cần không phải trong lúc Lục Chính Đình đang căng thẳng, đặc biệt là đang nằm ngủ, vậy sẽ không thể phát hiện ra.
Lâm Uyển sợ 999 nhân lúc tối trời khi Lục Chính Đình đang ngủ, lợi dụng đầu óc anh để diễn kịch máu chó.
Hệ thống liên tục đảm bảo sẽ không, lúc này Lâm Uyển mới yên tâm.
Một đêm êm ái.
Sau đó Lục Minh Quang quả quyết tiến hành kế hoạch quan sát của mình, cậu bé phân tích, cho rằng nếu cha đã không khác thường vì chuyện gia đình, vậy chính là chuyện ở đơn vị, dù sao thì khi cha về mới không bình thường, chắc chắn là bị kích động ở đơn vị rồi.
Cho nên cậu bé cùng với Lục Minh Lương tìm thiếu niên thân thiết lại lanh trí, hẹn nhau đi vào thành phố chơi, với lý do này, bọn trẻ đặc biệt đi tới đơn vị của Lục Chính Đình.
Chỉ đi hết một buổi chiều, Lục Minh Quang đã hiểu rõ ngọn ngành tình hình ở đơn vị, hiển nhiên cũng biết chuyện của Chu Ngọc Nhuận.
Bọn trẻ có một tin tức nhỏ, đó là Chu Ngọc Nhuận vì mất thể diện ngay trước mặt Lục Chính Đình, dự định tìm người báo thù anh!
Lục Minh Quang cười lạnh, nghĩ cha tôi ở quê lên thì dễ bắt nạt sao?

Mấy tháng gần đây trên dưới cả nước đều đang triển khai các hội nghị phản ánh và thanh lọc, các đồng chí bị nghi oan sẽ được tiến hành sửa lại án sai, và dẹp bỏ những người thông qua thủ đoạn bất chính để bò lên sang một bên. Đặc biệt là những người không có văn hóa và bản lĩnh đó, lại dựa vào chèn ép người khác để đi lên, phải bị thanh lọc khỏi đội ngũ ngay.
Ngoài những chuyện này ra, còn có khôi phục danh hiệu và các địa vị liên quan đến chính quyền nhân dân, điều chỉnh một vài cơ cấu nội bộ, hủy bỏ những tổ chức cơ cấu ở thời kỳ đặc biệt như nhân danh công xã, ủy ban cách mạng, phải khôi phục lại cách gọi chính quyền nông dân ở làng quê.
Hội nghị điểm danh và phê bình vài người, cũng có người bị cách chức tạm thời, trong đó có chỗ dựa của Chu Ngọc Nhuận. Mà Chu Ngọc Nhuận vì tư chất không đủ, cho nên vẫn bị trả về đoàn văn công, mà không thể trực tiếp chuyển thành nhân viên văn phòng chính thức.
Đồng thời trên hội nghị còn triển khai thảo luận, yêu cầu cấp trên tăng đầu tư vào y tế chữa trị, tăng tốc độ chỉnh đốn và cải cách ở bệnh viện địa khu, không ngừng nâng cao khả năng nghiệp vụ.
Gia tăng đầu tư vào việc điều trị ở thôn quê, tiến hành chỉnh đốn, cải cách và sáp nhập đối với viện y tế thị trấn, giảm bớt lãng phí sức người và sức vật ở mỗi một phòng y tế, nâng cao hợp tác giữa các thị trấn làng quê.
Mà Lục Chính Đình thì lại vì điều chỉnh cơ cấu, cùng với năng lực và sự cống hiến của bản thân mà được đề bạt lên làm cục trưởng y tế thành phố.
Trong cuộc họp, lãnh đạo hết sức khen thưởng tinh thần cống hiến của bệnh viện Ngũ Liễu, khẳng định khả năng nghiệp vụ và tinh thần khai phá của bệnh viện Ngũ Liễu, đặc biệt dành chính sách đặc biệt, hỗ trợ tài liệu và kỹ thuật đối với xưởng thuốc của bệnh viện Ngũ Liễu, phòng nghiên cứu phát triển các thiết bị y tế.
Trước sau tổng cộng mở mười mấy cuộc họp, một khi phát hiện ra vấn đề trong công việc sẽ mở họp bàn bạc thảo luận, mỗi lần họp sẽ khiến cho mục tiêu càng lúc càng rõ ràng hơn, nhiệt huyết trong công việc dâng cao, thành tích rõ rệt.
Ngày đó, Lục Chính Đình mở cuộc họp xong dự định sẽ về nhà trước.
“Cục trưởng Lục, kế tiếp tính đi đâu vậy?” Cục trưởng Trần cười với anh.
Lục Chính Đình tỏ vẻ sẽ về nhà.
Cục trưởng Trần cười ha ha: “Ái chà, tôi còn muốn tìm cậu đi uống vài ly đây, đã lâu như vậy hai chúng ta vẫn chưa ăn cơm với nhau rồi.”
Lục Chính Đình nghiêm túc đáp: “Cục trưởng Trần nói đùa, ngày nào chúng ta chẳng ăn cơm ở nhà ăn, đã cùng nhau ăn rất nhiều lần rồi.”
Nụ cười của cục trưởng Trần có hơi mất tự nhiên: “Đúng đúng đúng.” Ông ta vẫn luôn được ưu ái, chưa bao giờ ăn chung nồi ở nhà ăn.
Lục Chính Đình cũng không nói nhiều với ông ta mà trực tiếp tạm biệt rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận