Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 406: Gà ăn mày

Sau đó dùng nước và bùn, cầm gà còn lông lên, để cho bùn lầy thấm vào lông gà, trực tiếp bọc gà thành một cái kén bùn, cuối cùng dùng mấy lá sen gói lại.
Đào trên mặt đất một cái hố, cách mặt đất hơn mười đến ba mươi centimet, sau đó vùi con gà ăn mày vào trong. Ở phía trên gà đốt một đống củi lửa, nướng cá, đậu phộng, khoai lang vân vân, chờ đốt củi lửa xong, nướng đồ ăn vặt chín, gà ăn mày phía dưới cũng chín rồi.
Ba người mang theo một bình rượu tụ tập ở chỗ khuất gió trong vườn rau của sân nhà Thẩm Phi, ở trong đó ăn gà ăn mày.
Trời lạnh, nướng lửa trò chuyện uống rượu, thật sự là một tư vị khác biệt.
“Người anh em, chân của cậu cũng khỏe rồi, sau này sẽ càng ngày càng tốt, anh đây vui vẻ thay cậu.” Anh ta vẫn cảm thấy Lục Chính Đình thông minh có văn hóa hơn bọn họ, đáng tiếc đi đứng không tốt, lỗ tai điếc không thích nói chuyện, nếu anh đi đứng tốt lại biết nói, đến ủy ban cách mạng huyện làm cán bộ cũng không thành vấn đề.
Lục Chính Đình ôm Lâm Uyển, chắn gió thay cô. Anh vẫn cho rằng những điều thay đổi này đều là Lâm Uyển mang đến, không có cô sẽ không có anh bây giờ.
Một đống củi lửa cháy sạch gần hết, Lục Chính Đình di chuyển đến bên cạnh đắp một đống lớn hơn nữa, sau đó lấy cái xẻng đào con gà ăn mày được chôn xuống trước đó.
Khi mới vừa đào ra, một mùi hương hỗn tạp giữa bùn đất, lá sen, thịt gà tỏa ra, mùi thơm ngát của lá sen, mùi thơm của thịt gà lẫn với bùn đất, khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Anh dùng xẻng gõ gõ, sau đó mở một kẻ hở của gà ăn mày ra, lại trực tiếp nhanh chóng lột bỏ lớp bùn đất ra.
“Oa, thơm quá!” Mùi thơm của thịt gà theo khói trắng càng thêm nồng đậm xông vào mũi, khiến người ta muốn thăng tiên.
Đã chín đủ, khi lớp bùn đất mở ra ngay cả lông gà cũng trực tiếp rơi xuống, lộ ra lớp thịt da khô vàng nướng đến thơm nức. Lục Chính Đình xé một cái đùi gà xuống đưa cho Lâm Uyển, anh với Thẩm Phi thì vừa ăn vừa uống rượu.
Lâm Uyển tựa vào trên đùi anh gặm chân gà, lén lút nhìn anh, Lục Chính Đình thoạt nhìn thực sự rất vui vẻ, làm sao cũng không nghĩ đến người đàn ông lúc trước suốt ngày âm u không nói được một câu, lại cũng có thể hào sảng như thế, ở trong gió lạnh ăn gà ăn mày uống rượu cao lương. Anh bây giờ với Lục Chính Đình trước kia, thật sự là hai người khác nhau rõ rệt. Lúc trước anh tuấn mỹ mà tối tăm, bây giờ anh vẫn tuấn tú, ánh mắt lại ôn nhu mà sáng ngời, luôn hàm chứa ý cười.
Cô nghĩ, cho dù bảo vệ nụ cười này, thật ra cũng có ý nghĩa.
Ai quy định con người nhất định phải không ngừng hướng lên trên chứ, đối với cô mà nói tài phú, địa vị, quyền lực, đều không có quá nhiều sức hấp dẫn, chỉ cần có thể tự do ăn ba bữa một ngày cô cũng rất thỏa mãn, mặt khác cũng không tham muốn quá lớn.
Lâm Uyển ăn xong một cái đùi gà thì không chịu ăn nữa, lại gặm khoai lang nướng ăn một đống đậu phộng nướng đã no rồi.
Lục Chính Đình cũng không ăn bao nhiêu thịt gà, để lại bảo Thẩm Phi cầm về nhà cải thiện bữa ăn cho người nhà một chút, anh chẳng qua muốn ăn món này, hưởng thụ bầu không khí này với Lâm uyển.
Thẩm Phi: “Tôi bảo này hai người ăn no chưa?”
Lâm Uyển: “Ăn no rồi, đây không phải còn nướng màn thầu à.” Nướng màn thầu lại nướng đậu phộng, ăn vào vừa thơm vừa giòn.
Sau khi ăn no, Lục Chính Đình bảo Thẩm Phi cầm gà về nhà, anh ôm Lâm Uyển đi tản bộ.
Đi một lát trời tối đen. Ngoại trừ thân cây trên đường không có đèn đường, anh ôm Lâm Uyển đi rất vững vàng: “Xem phim không?”
Lâm Uyển lắc đầu, phim có gì xem đâu, anh cũng không xem, cô cũng không thích xem, còn không bằng trở về ổ chăn tán dóc.
Trở lại ký túc xá, trước đó Lục Chính Đình đã đun nước sôi, Lâm Uyển rửa mặt trên giường, khi Lục Chính Đình tắm cô cầm vở viết một lèo.
Chờ khi anh lên giường Lâm Uyển đưa cho anh xem.
Lục Chính Đình thấy cô lại viết một tờ giấy lớn, thế nhưng còn bắt chước giọng điệu nêu ra câu hỏi của anh, phía dưới có trả lời.
Cô cũng thật đáng yêu.
Trong đó một câu hỏi chính là: Vì sao em từ chối đến huyện làm việc?
“Đại đội Ngũ Liễu và Lâm Gia Câu cần em. Trong huyện không thiếu bác sĩ như em, nhưng ở nông thôn rất thiếu, nhất là Lâm Gia Câu. Bọn họ đối với em tốt như vậy, thỏa mãn rất nhiều yêu cầu của em, giúp đỡ em rất nhiều, em không thể vừa có cơ hội lại để bay đi. Nói như thế nào, cũng phải giúp bọn họ vài năm, đào tạo một bác sĩ chân trần đủ tư cách mới được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận