Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 231: Khổ hơn trước 1

Chia nhà như thế còn không bằng giống như trước đó nói, mấy người đàn ông ở lại, hai người bọn họ đưa bọn trẻ ra ngoài, đàn ông đưa công điểm. Có chú ba và Lâm Uyển chống lưng, bà Lục và chồng cũng không dám làm gì bọn họ. Bây giờ Lâm Uyển không ở đây nữa, vậy…
Bỗng nhiên cô ta hoảng hốt ba chân bốn cẳng đi tìm em dâu hai.
Chị dâu hai Lục đang hết sức vui vẻ thu dọn. Nhân lúc nhà Lâm Uyển chia khẩu phần lương thực, cô ta cũng chia. Mặc dù không có nhiều nhưng cũng có thể tự mình làm chủ, đợi khi nào chia lương thực vụ thu thì sẽ tốt hơn. Sau này đi ra đi vào, nhà cũng phải khóa lại, để tránh mẹ chồng đến trộm đồ ăn của nhà cô ta.
Cô ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy chị dâu cả đứng ở trước cửa, gương mặt giàn dụa nước mắt, trong chốc lát đã hiểu ra. Chia nhà xong, cô ta và Lâm Uyển rất vui, nhưng anh cả Lục không còn bị Lâm Uyển và Lục Chính Đình áp chế nữa, lại bị hai người mẹ chồng và Lục Tâm Liên xúi giục, chị dâu cả và mấy đứa trẻ đừng mong có cuộc sống tốt.
Chị dâu cả lau nước mắt: “Phải làm sao mới ổn đây? Chẳng thà không chia còn hơn. Nếu như có thể sống với gia đình nhà chú ba thì tốt biết bao.”
Chị dâu hai không biết nên an ủi chị dâu cả như thế nào.
Cô ta cảm thấy chia nhà tốt hơn. Dẫu sao chồng cô ta cũng không đánh vợ, đồ thì chỉ cần mình cất đi, anh ta cũng không cướp để đưa cho mẹ chồng.
Nhưng anh cả Lục không như thế.
Hơn nữa đã chia nhà rồi, hai vợ chồng sống với nhau, Lâm Uyển không tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà người ta.
Cô ta chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: “Chị dâu, chị yên tâm, anh cả không dám quá đáng đâu.”
Lúc này anh cả Lục đứng ở bên ngoài quát: “Làm cái gì đấy? Còn không mau nấu cơm đi, muốn cả nhà đói chết hay gì? Bác với các anh em còn đang chờ cơm đấy! Đám đàn bà các cô suốt ngày lải nhải, đến trưa còn chưa bắt đầu làm việc, chậm trễ bao nhiêu công điểm.”
Anh ta lại kêu mấy đứa trẻ trước khi ăn cơm thì đi cắt cỏ. Đây đều là ý của bà Lục, đương nhiên anh ta cũng muốn biểu hiện cho tốt một chút, để mẹ biết anh ta không có tâm tư ăn cháo đá bát.
Nghe ý tứ của anh ta, mặc dù chia nhà rồi lại không muốn chuyển ra sống một mình, trong lòng chị dâu cả nhất thời lạnh lẽo.
Chị dâu hai vội vã kéo cô ta đi giúp làm cơm.
Anh cả Lục trợn mắt nhìn, dáng vẻ cuối cùng cũng xoay người làm chủ việc nhà, vô cùng phách lối, trừng mắt nhìn chị dâu hai: “Cô định làm gì? Lương thực chia ra rồi còn muốn đến ăn chực hả?”
Chị dâu hai: “Vừa mới chia nhà, chúng tôi cũng không có nồi có chậu thì nấu cơm kiểu gì?”
Lục Tâm Liên đắc ý cười khẩy: “Liên quan gì đến chúng tôi? Chị tách ra rồi, chỉ cần hạn đưa tiền và lương thực cho mẹ là được.”
Cô ta cảm giác ngọn núi to trước mắt đã được chuyển đi, cả bầu trời quang đãng, cả người thoải mái.
Lâm Uyển không ở nhà, cả cái nhà này phải nghe cô ta!
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của cô ta, chị dâu hai tức giận quay người đi luôn, đi mượn nồi và bếp nhà người khác nấu cơm, chẳng thèm chung nồi với bọn họ.
Mấy người ông Tô còn ngồi nói chuyện với ông Lục và bà Lục: “Ôi, đúng là ở lâu mới thấy lòng người. Bây giờ mới thấy được là đứa nào tốt, đứa nào xấu. Thằng cả và thằng tư là hiếu thuận nhất, khi còn bé anh đã biết bọn nó sẽ yêu thương cha mẹ.”
Anh hai Lục đứng ngoài nghe vậy, trong lòng giống như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.
Anh ta tự giác hiếu thuận, nhưng người nhà thế mà lại nói anh ta…
Chị dâu hai hung dữ lườm anh ta, hạ giọng mắng: “Vợ con không có nồi nấu cơm, một người đàn ông như anh không nghĩ cách, cúi đầu ở đó làm gì?”
Anh hai Lục quay đầu nhìn, anh cả Lục và Lục Tâm Liên đã gào thét kêu chị dâu cả đi nấu cơm. Bọn họ ở riêng, không có bếp và nồi, cha mẹ cũng không mở miệng cho bọn họ mượn, em gái trực tiếp từ chối. Điều này khiến trong lòng anh ta càng cảm thấy không thoải mái. Anh ta nói: “Anh đến nhà bác với chú xem sao, mặt dày nhờ bọn họ giúp nấu cơm vậy.”
Anh ta nghĩ xong rồi, có thể giúp người ta xay bột, rồi nhờ người ta nấu cơm cho, bác gái cả lương thiện thương mấy đứa trẻ nhất, chắc là sẽ giúp.
Chị dâu hai bảo anh ta mau đi đi.
Gian giữa, chị dâu cả lo sợ làm cái gì cũng không đúng. Lục Tâm Liên đứng đó hết soi mói chỗ nọ lại giễu cợt chỗ kia, không phải chê bai chị dâu cả rửa bát không sạch thì cũng là chê rửa nồi không kỹ, hoặc là ghét bỏ chị dâu cả làm mất mặt cha mẹ.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận