Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 588: Quà tặng

Lục Minh Lương người cao chân dài, yêu thích vận động, làm một tay nấu ăn rất ngon, lại thêm dung mạo tuấn tú, khí chất rạng ngời tỏa sáng, cả người sáng sủa lại sôi nổi, nhận được sự chào đón của các chị và các mẹ.
Mà Lục Minh Quang thì lại có dáng người cao gầy, dong dỏng cao, gương mặt trắng trẻo thanh tú, còn vì lúc tuổi dậy thì không thích nói chuyện mà tự mang theo vẻ cao ngạo lạnh lùng, tất cả gộp lại khiến cậu bé trông như kim cương lấp lánh chói mắt, vô số cô gái không có bệnh cũng cố tình chạy tới bệnh viện thị trấn để ngắm cậu bé.
Nhưng cậu đều thờ ơ, ánh mắt nóng bỏng của các cô và tiếng thì thầm to nhỏ, chỉ khiến cậu bé cảm thấy các cô nhàm chán như vậy sao? Không bệnh còn muốn chạy tới bệnh viện lãng phí thời gian của mọi người? Hay là đầu óc có bệnh? Nhưng đây cũng không phải bệnh viện tâm thần, không thể hỗ trợ loại bệnh này.
Trưa hôm đó, cậu bé đi ra từ phòng thí nghiệm bệnh viện, vừa vặn nhìn thấy Lục Minh Lương ôm một đống đồ đi qua.
Lục Minh Lương: “Em trai, mau qua đỡ đi!”
Lục Minh Quang liếc mắt nhìn: “Thứ gì đây?” Khăn tay, túi hương, giày, găng tay, sách, đá…
Lục Minh Lương cười bảo: “Còn không phải do em sao, đều là cho em đó! Từ những người theo đuổi em!”
Khóe mắt của Lục Minh Quang hơi co giật: “Anh không nói với bọn họ em chỉ mới mười bốn tuổi thôi sao?”
Con mẹ nó em vẫn còn là trẻ con đó!
Lục Minh Lương chất đống đồ lên băng ghế ở góc tường, bởi vì quá nhiều nên rớt lạch cạch xuống một nửa, cậu bé lau mồ hôi: “Em học đại học, dáng người cũng cao hơn người ta, vẻ mặt còn nghiêm hơn cả ông cụ, ở trong mắt bọn họ em ít nhất cũng phải hai tư rồi.”
Cậu bé khoác tay lên vai Lục Minh Quang: “Đi nào, chúng ta đi chơi bóng rổ đi, anh tìm đủ người rồi.”
Lục Minh Quang: “Không phải bọn họ về thành phố rồi sao?”
Lục Minh Lương: “Cũng không phải tất cả, thực ra rất nhiều người vẫn chọn ở lại. Chỗ này của chúng ta tốt bao nhiêu, núi tốt nước tốt người tốt, ăn uống cũng không tệ. Bọn họ về thành phố đều là người mới, nếu như không chạy được công việc cũng không tiện sắp xếp, sẽ rất phiền phức.”
Năm ngoái thi đại học, phần lớn thanh niên trí thức đều tham gia thi cử, người không tham gia cũng có vài người có suy nghĩ phát triển, bắt đầu lũ lượt về thành phố. Mùa xuân năm nay trở về, có người chạy quan hệ chuyển hộ khẩu về, về thành phố rồi lại sắp xếp việc làm.
Đương nhiên cũng có không ít người bằng lòng ở lại trấn Ngũ Liễu, bởi vì quy mô công xưởng ở nơi này càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng cần nhiều công nhân có văn hóa.
Hơn nữa môi trường công việc ở nơi này khá là nhẹ nhàng, không giống như những công xưởng cả ngày làm vận động này phê bình kia, hoặc là có người giở trò bắt nạt, gây khó dễ, hoặc là muốn nịnh nọt ai. Ở nơi này, bạn chỉ cần làm tốt công việc của mình, xảy ra vấn đề cũng có người phụ trách cụ thể, không quan tâm là chủ nhiệm phân xưởng, tổ trưởng hay là công nhân, tất cả đều gánh vác trách nhiệm giống nhau.
Ngoại trừ điểm nơi này không phải thành phố, thì ăn uống ở đây cũng không tệ, môi trường lại tốt, quan hệ nhân sinh đơn giản, thanh niên trí thức không giỏi giao tiếp cũng chọn ở lại nơi này.
Lục Minh Quang: “Không đến vài năm nữa, nơi này của chúng ta cũng sẽ trở nên náo nhiệt giống như thành phố thôi.” Chỉ cần giao thông phát triển, có thứ thu hút con người tới đây, thì không có nơi nào là hiu quạnh hết.
Lục Minh Lương cũng không quan tâm những thứ này cho lắm: “Đi nào, đi chơi bóng rổ đi.”
Lục Minh Quang: “Không chơi, mẹ em đâu?”
Lục Minh Lương: “Thím ba đang giải quyết thủ tục về thành phố cho vài thanh niên trí thức, có vài người làm việc ở đây không tồi, thành tích cũng được, thím ba nói viết thư giới thiệu cho bọn họ, như vậy sau khi bọn họ về thành phố cũng dễ sắp xếp công việc hơn. Thực ra nếu là anh, ở nơi này làm chăm chỉ cũng được, về thành làm gì chứ.”
“Anh, anh đi chơi bóng đi, em qua đó xem sao.”
Lục Minh Quang tự mình đi tìm Lâm Uyển.
Lâm Uyển ở trong văn phòng bệnh viện, bị một đám người vây quanh, thậm chí còn có thanh niên trí thức không làm ở bệnh viện, mà làm việc ở nhà xưởng cũng qua đây tìm cô ký thư giới thiệu.
Lục Minh Quang nhìn một lúc, rồi sải bước đi qua, vỗ lên người mấy trí thức nam chen chúc ở đó: “Nhường một chút.”
Chen chật ních như vậy, kín không kẽ hở, cậu bé sợ Lâm Uyển sẽ bí hơi.
Thấy cậu bé qua, các thanh niên trí thức nhanh chóng nhường đường, nhao nhao chào hỏi cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận