Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 377: Mua thịt

Heo của các đại đội cũng không nuôi dưỡng cùng thời gian, hơn nữa tốc độ phát triển có sự khác nhau, cho nên thời gian xuất chuồng cũng không giống, bình thường đủ số lượng cân tiêu chuẩn là có thể bán cho cung tiêu xã.
Sau khi cung tiêu xã thu mua heo sống, sẽ vận chuyển tới cung tiêu xã ở huyện, từ cung tiêu xã huyện lại giao tới bên quân đội, chuyên khu vân vân.
Nhưng thu mua heo luôn sẽ có ít tình huống ngoài ý muốn, đã chết hoặc là gãy chân linh tinh, không thích hợp vận chuyển thì lò mổ giải quyết ngay tại chỗ. Quy định ban đầu là heo đã xử lý tốt đều phải vận chuyển đến xưởng thịt quốc doanh ở huyện, nhưng công xã địa phương cách xa huyện, hơn nữa giao thông ở vùng đồi núi không hề thuận tiện, mùa hè thịt heo ở trên đường sẽ hư hỏng, cho nên đã sửa thành lò mổ của địa phương bán.
Chỉ tiếc hoàn toàn không tới phiên xã viên ở nông thôn đến mua, ủy ban cách mạng, căn tin, viện quản lý lương thực của công xã, cùng với ủy ban cách mạng của đại đội lân cận, chỉ những nơi này còn chưa đủ chia.
Hôm nay lý do Lục Chính Đình dẫn cô đến, bởi vì cán bộ trong huyện mở họp, căn tin của ủy ban cách mạng chắc chắn phải có thịt, lò mổ cần giết heo.
Anh tính chỉ có chuẩn, buổi sáng lò mổ mới vừa giết hai con heo, lúc này sắp xếp phần thịt và sườn tốt nhất đưa đến căn tin của ủy ban cách mạng, phần khác thu dọn sạch sẽ dựa theo quy củ mỗi cơ sở một phần, phần còn lại các công nhân viên chức dùng phiếu thịt nội bộ mua.
Lục Chính Đình buộc ngựa trên cọc buộc ngựa ở một bên sân, dẫn Lâm Uyển đến chỗ mua thịt.
Lâm Uyển tò mò nhìn anh, chỉ vào chung quanh lại đâm chọc ngực anh: “Anh từng tới hả?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Trước khi đến anh có hỏi qua.”
Trước kia anh tai điếc chân tàn, muốn làm chuyện gì đều phải nhờ Lục Chính Hành giúp đỡ, chưa từng tự mình ra khỏi nhà. Sau này đeo bó chân, đến công xã cũng đều là công việc, đây xem như lần đầu tiên đi cùng vợ ra ngoài, đương nhiên không thể hai mắt đen thui, đầu óc rối mù giống như đồ ngốc, quá khiến vợ bẽ mặt.
Anh cầm phiếu thịt ba cân đưa qua, lại quay đầu hỏi Lâm Uyển: “Vợ, chúng ta muốn thịt gì?”
Lâm Uyển nghiêm túc nhìn một lúc, hỏi bây giờ có thể mua thịt gì. Cô nhìn trên bàn thịt chỉ bày mấy miếng xương gãy, cũng không có thịt.
Một thanh niên nhìn hai người bọn họ: “Thịt mỡ to không có, thịt ba chỉ còn một chút, thứ khác chính là thịt nạc.”
Lâm Uyển cũng không cần thịt mỡ, cô muốn mua ít ba chỉ, một cân thịt nạc, hỏi thử phiếu một cân khác có thể đổi thành xương để ninh nước dùng hay không, ví như một cân mua được ba cân?
Ngón tay thô ngắn của thanh niên lay ở trên móc một chút: “Xương ống không ai cần, một cân đổi lấy hai cân, cần không?”
Xương ống hầm canh ngược lại không tệ, nhưng một cân thịt đổi hai cân xương, cái này cũng không có lời.
Lâm Uyển bèn hỏi thử có cái khác hay không.
Thanh niên ra sức lắc đầu, nhìn Lâm Uyển lại nhìn Lục Chính Đình, không chịu nhả ra nữa. Anh ta ngó qua Lục Chính Đình, ánh mắt đó rõ ràng mang theo hâm mộ ghen tị, vợ anh xinh đẹp như vậy, anh còn muốn chiếm lời của tôi mua nhiều thịt hả, không có cửa đâu! Tôi mua về tự mình ăn tốt hơn!
Vừa nhìn, anh ta còn theo bản năng ưỡn bộ ngực, run run cánh tay thô to của mình, giống như con gấu triển lãm tứ chi tráng kiện của mình, tựa như muốn nói tuy rằng tôi không có cao to không có đẹp trai bằng anh, nhưng tráng kiện hơn anh! Có thịt hơn anh!
Lục Chính Đình hơi nhướng mày, không hiểu anh ta đang làm cái gì.
Lúc này một người phía sau khiêng một bao tải đồ lại đây, nói Lục Chính Đình nhường một chút.
Lục Chính Đình không nhìn thấy người phía sau, không nghe thấy tiếng động, đương nhiên không nhúc nhích.
Thanh niên bán thịt dùng bàn tay thô ngắn của mình múa may một cái, thô lỗ quát Lục Chính Đình: “Bảo anh nhường một chút kìa! Điếc à, tránh ra!”
Lâm Uyển cũng không chọn thịt nữa, kéo tay Lục Chính Đình nhích gần qua bên cạnh, rống lại với thanh niên: “Anh kêu cái gì mà kêu.”
Thanh niên thấy cô hung dữ như vậy, cơn giận lại lui về, lẩm bẩm: “Bộ dạng của cô đẹp mà cô hung dữ quá. Bảo anh ta nhường một chút, đứng ở đó không di chuyển, điếc à?”
Người đàn ông phía sau để bao tải ở bên trong, quay đầu thấy Lục Chính Đình, kinh ngạc kêu một tiếng.
Lục Chính Đình nghi hoặc nhìn anh ta.
Người đàn ông lớn tiếng nói: “Tôi là Tằng Khải đây, chúng ta từng gặp trên đại hội ở ủy ban cách mạng huyện.”
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua mặt anh ta, nhìn cánh tay anh ta trong nháy mắt, cánh tay phải của người đàn ông chỉ có cánh tay trên, tay áo phía dưới trống rỗng
Bạn cần đăng nhập để bình luận