Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 412: Chữa bệnh

Lâm Uyển nói cách dùng cho họ biết, đừng dùng sai.
Bà Đan nghe thấy thế thì gọi ông Đan đến: “Thông gia có đem thuốc cao đến, ông và bí thư thử dùng đi.” Hai người đều có chút bệnh thấp khớp.
Lâm Uyển nói cho bọn họ biết phương pháp sử dụng rồi tạm biệt mọi người, cùng Lục Chính Đình trở về bệnh viện huyện.
Cô cũng không nói Lục Chính Đình biết bệnh tình của chị cả Lục, đợi ngày mai kiểm tra cặn kẽ rồi nói sau.
Buổi tối khi trở lại ký túc xá, sau khi rửa mặt xong, bọn họ làm ổ trên giường cùng nghiên cứu cuốn sách giành cho người điếc kia.
Lâm Uyển rất vui vẻ nghiên cứu nó, so với Lục Chính Đình còn hồ hởi hơn.
“Anh nhìn hiểu là được rồi, em còn phải biết động tác đó làm thế nào nữa cơ.” Lâm Uyển cười híp mắt nói.
Dù sao thì Lục Chính Đình cũng chẳng có mấy cơ hội nói chuyện với người câm điếc khác, chủ yếu học để nói chuyện với cô dễ hơn mà thôi, đương nhiên là cô phải cố gắng hơn rồi.
Đầu tiên Lâm Uyển làm dấu tay những chữ thường dùng cho anh nhìn sau đó để Lục Chính Đình đoán, trí nhớ của anh rất tốt, với những thứ có nội dung không nhiều, chỉ cần học qua hai ba lần là nhớ.
Lâm Uyển thử làm một ký hiệu của ngôn ngữ tay: “Lục Chính Đình, anh giỏi quá!”
Lục Chính Đình mỉm cười: “Do em dạy tốt.”
Bỗng dưng Lâm Uyển nổi lên ý định trêu đùa anh, cô lật sách học một câu trong thủ ngữ, Lâm Uyển, anh yêu em. Cô khoa chân múa tay một hồi rồi viết ý nghĩa của động tác đó cho Lục Chính Đình nhìn.
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua, trên đó viết: “Lâm Uyển, đẹp nhất.”
Anh cười nhẹ nhàng, sao cô có thể đáng yêu đến thế cơ chứ, anh đã học qua từ tôi, em, sao có thể không phân được một câu đơn giản như “anh yêu em” trong thủ ngữ chứ.
Chỉ có điều anh không vạch trần cô mà thuận theo ý cô, anh giả vờ là bản thân không biết điều đó, ở trước mặt cô tập đi tập lại câu nói thủ ngữ đó.
Lâm Uyển cười đến nghiêng ngả, ha ha ha, sao anh lại đáng yêu thế chứ?
Cô cũng làm ký hiệu tay đó với Lục Chính Đình: em cũng yêu anh.
Lục Chính Đình cười rồi tự phiên dịch: “Anh cũng đẹp nhất?”
Lâm Uyển: “Đúng đúng đúng, anh đẹp nhất.”
Cô cười tươi như hoa, dưới ánh đèn rực rỡ càng thêm động lòng người, nhất là đôi mắt trong trẻo như mặt nước mùa thu đang gợn sóng.
Anh kéo cô vào ngực, dùng hành động nói cho cô biết, anh yêu cô thế nào.

Hôm sau Lâm Uyển và Lục Chính Đình ăn sáng xong thì tới phòng khám bệnh nói chuyện với Chu Tú Phong một hồi, hai người đưa sách và tiền chuyển phát cho anh ta.
Sau đó Đan Vi Hỉ cùng chị cả Lục tới, sắc mặt cả hai người trông đều có vẻ ảm đạm hẳn, mắt chị cả Lục còn sưng đỏ.
Lâm Uyển an ủi họ: “Anh chị không cần lo lắng, phát hiện sớm sẽ không có vấn đề gì lớn. Em dẫn chị đi kiểm tra trước nhé.”
Cô làm động tác tay với Lục Chính Đình, để anh và anh rể đứng ngoài chờ, cô đưa chị cả Lục vào trong kiểm tra.
Mấy ngày này Lâm Uyển đều học ở đây, quen biết không ít bác sĩ trong phòng khám, trong đó có cả bác sĩ khoa phụ sản. Trước tiên cô tìm người làm đơn kiểm tra rồi dẫn chị cả Lục vào phòng kiểm tra làm siêu âm.
Kết quả kiểm tra cho thấy, hai bên ống dẫn trứng của cô ta thực sự bị tắc đồng thời còn có nguy cơ cao bị u xơ tử cung, hơn nữa cô ta còn mắc phải bệnh viêm vùng chậu nặng. Điều may mắn là tình trạng tắc của hai ống dẫn trứng không quá nghiêm trọng, có thể giải phẫu để khơi thông, u xơ tử cung cũng mới bước vào giai đoạn đầu, chỉ có viêm vùng chậu là khá nghiêm trọng, cần uống thuốc điều trị thân thể trong thời gian dài.
Chủ nhiệm khoa phụ sản Vu Diễm Mai nhìn báo cáo kiểm tra và đơn kiểm tra phụ sản của chị cả Lục, bà ta ngạc nhiên nhìn Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, hôm qua chỉ nhờ vào bắt mạch mà cô phát hiện chị dâu cô bị tắc ống dẫn trứng và u xơ tử cung?”
Lâm Uyển cười nói: “Bác sĩ Vu nói quá rồi, sao tôi lợi hại thế được. Chỉ là đã nhiều năm rồi chị cả không mang thai nên tôi nghi ngờ chị ấy mắc phải bệnh phụ khoa nào đó. Nếu từng sảy thai thì có khả năng là xử lý chưa sạch sẽ khiến vùng chậu bị viêm nhiễm, hay các loại bệnh như tắc ống dẫn trứng.”
Nói thì nói như vậy nhưng Vu Diễm Mai vẫn vô cùng kinh ngạc. Bà ta hỏi Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, cô tính chữa thế nào?”
Với điều kiện chữa bệnh hiện có của bệnh viện, bệnh vô sinh không dễ chữa như thế, Vu Diễm Mai cũng không có biện pháp gì hiệu quả. Công việc chính của một bác sĩ phụ khoa như bà ta chủ yếu là phụ trách việc đỡ đẻ hoặc những bệnh phụ khoa bình thường, còn về việc vô sinh bà ta cũng bó tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận