Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 329: Cha con chạy như bay 1

Thấy cô nhíu chặt mày, Tiểu Minh Quang đi qua, ngồi xổm trước mặt nhìn cô chằm chằm không rời, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ quan tâm.
Lâm Uyển cắn đầu bút máy, nhỏ giọng hỏi cậu bé: “Tiểu Quang, con có thể nghe được tiếng của mẹ, đúng chứ?”
Tiểu Minh Quang gật đầu.
Lâm Uyển: “Vậy con có muốn nói chuyện với bọn mẹ không?”
Tiểu Minh Quang hé môi, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó gật đầu, tỏ vẻ muốn.
Lâm Uyển: “Vậy con tranh thủ sớm nói chuyện với bọn mẹ, được không?”
Tiểu Minh Quang lại gật đầu.
Lâm Uyển: “A…”
Tiểu Minh Quang: A…
Có khẩu hình nhưng lại không có tiếng.
Cậu bé hấp háy đôi mắt to, bộ dáng rất vô tội, rất xin lỗi, khiến Lâm Uyển cũng nói không ra được gì.
Cô lại thử vài lần nữa, cậu bé đều như vậy, có khẩu hình nhưng không có tiếng.
Trước đây Lâm Uyển cho rằng cậu bé không muốn nói, bây giờ xác nhận cậu bé muốn nói nhưng không ra tiếng được, nhưng cơ quan như dây thanh của cậu bé cũng không có vấn đề gì cả.
Cô biết không thể nóng vội, chỉ xoa đầu cậu bé, kêu cậu bé học hỏi anh trai nhỏ nhiều hơn.
Tiểu Minh Quang có hơi buồn bã, ngồi xổm trên giường, dùng ngón tay nhấn vào đầu mình, sao lại ngốc như vậy chứ.
Lục Minh Lương ôm cậu bé: “Cái này có gì đâu, anh nói cho em biết, em nhìn trước đây này, anh cũng không biết nói, nhưng em nhìn anh bây giờ xem, nói tốt bao nhiêu.”
Tiểu Minh Quang không tin nhìn cậu bé.
Lục Minh Lương: “Không tin thì hỏi thím ba và chú ba đi.”
Tiểu Minh Quang nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình.
Lâm Uyển: “…” Cô gật đầu.
Lục Minh Lương đắc ý đáp: “Đúng chưa, anh nói với em này, cái chuyện nói năng này, em không thể gấp được đâu. Trong lòng em vẫn luôn nói, không chừng có một ngày nào đó bật ra từ.”
Đôi mắt của Tiểu Minh Quang sáng ngời, gật đầu, trong lòng nói lớn thêm chút nữa nói chuyện vừa lưu loát vừa dễ nghe, sau đó mong đợi nhìn bọn họ.
Qua vài ngày, Lâm Uyển lại làm phẫu thuật cho chị cả của lão bí thư.
Bác cả Triệu này rất bình tĩnh, bà chủ động không cho tiêm thuốc an thần: “Bác sĩ, cháu cứ tiêm thuốc tê cho bác là được, cái khác không cần đâu. Bác không muốn vừa ngủ đã không biết gì nữa.”
Nếu như không biết, sau này cũng không có gì để kể, chỉ cần mình vẫn tỉnh, thì vẫn có thể nói với người ta cảm giác thế nào.
Bà cụ liên tục yêu cầu, Lâm Uyển cũng chiều lòng bà cụ: “Bác gái, nếu như không gây mê thích hợp như vậy, vậy bác cũng phải cố hết sức đừng di chuyển nhãn cầu.”
Có nước nhỏ mắt rửa mắt, cho nên đôi mắt sẽ không khô, không cần chớp mắt, nhưng nếu hiệu quả gây mê không tốt, người bệnh sẽ chuyển động nhãn cầu theo bản năng, Lâm Uyển nhắc nhở bác gái cho tốt, trong lòng cô tính toán, sẽ càng phối hợp tốt hơn.
Năm đó chính là một người làm chủ gia đình ở nhà mẹ đẻ, mẹ bọn họ qua đời sớm, cha là một người bí ẩn có tính cách hơi hiền lành, toàn dựa vào bà cụ làm chủ nhà mới không bị bắt nạt, còn có thể giúp em trai học trường tư vài năm. Tính cách của bà cụ còn kiên cường hơn cả đàn ông, chẳng qua chỉ là một phẫu thuật nhỏ, hơn nữa còn có thuốc tê, nên bà cụ hoàn toàn không sợ.
Cho nên, phẫu thuật cho bà cụ rất nhanh.
Bà cụ còn nghe thấy em trai nói chuyện phiếm, cảm thấy còn chưa nói vài câu Lâm Uyển đã băng mắt lại cho bà.
Bà cụ tò mò: “Xong rồi sao?”
Lâm Uyển: “Xong rồi, mỗi ngày đổi thuốc một lần, sau ba ngày thì tháo băng.”
Cô nói những mục cần chú ý rất rõ ràng, không cần rườm rà.
Lần này lão bí thư quan sát toàn bộ quá trình, liên tục nói xem thế là đủ rồi, động tác của cháu gái quá lưu loát, giống như đang thêu thùa. Ông ta thật sự còn chưa nói được vài câu, chỉ trong vài phút, Lâm Uyển đã làm xong rồi.
Làm xong phẫu thuật cho bác gái Triệu, rồi viết xong bệnh án, Lâm Uyển tan làm trước thời gian.
Cô muốn cùng Lục Chính Đình về nhà giúp nấu cơm, mẹ Lâm bận may áo len cho con rể ruột, nên nấu cơm cũng không tích cực.
Hai ngày này tâm trạng của Lục Chính Đình không tệ, bởi vì Lâm Uyển đã chữa xong chứng mộng du cho anh. Lâm Uyển châm cứu có thêm thuốc an thần cho anh, anh tự giác, ngủ rất ngon, hơn nữa mẹ Lâm cũng làm chứng anh không còn ra ngoài nữa, điều này chứng tỏ thật sự đã chữa khỏi rồi.
Lâm Uyển đẩy anh cùng nhau đi tìm hai bé trai.
Lúc này, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đang chơi với mấy đứa trẻ. Đám trẻ thích chơi trò đánh giặc, vác gậy gộc làm đao thương, đội mũ cỏ làm Bát Lộ, còn muốn chỉ huy người chuyên làm quỷ Nhật, và Hán gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận