Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 410: Bắt mạch 1

Lâm Uyển bảo Lục Chính Đình lấy hết đồ ra, những thứ có thể ăn thì cho đám nhỏ ăn, những thứ khác thì đưa cho chị cả Lục.
Lục Thục Quyên thấy họ mang theo nhiều đồ như vậy thì nói: “Chị nói này hai em, các em tới thì tới, còn mang nhiều đồ thế làm gì, trong nhà cũng không dễ dàng gì. Tuy điều kiện nhà chị cũng bình thường nhưng tốt xấu gì cũng có thể no bụng.”
Lâm Uyển kể cô ta nghe bản thân mình là bác sĩ, tới bệnh viện huyện bồi dưỡng: “Chị cả không cần lo lắng, bây giờ trong nhà cũng không đói.”
Ăn ngon thì không dám chắc nhưng ăn khoai lang thì chắc chắn no bụng.
Lục Thục Quyên nghe cô nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi một chút về cha mẹ, em trai em gái và các em dâu khác thế nào rồi.
Lâm Uyển thay Lục Chính Đình trả lời từng câu từng câu một.
Chị cả Lục lại hỏi đến Lục Tâm Liên và Lục Chính Kỳ, cô ta có chút buồn bã nói: “Lúc Tâm Liên ở đây, chị không chăm sóc tốt cho nó, con bé chắc đau lòng lắm, mẹ cũng rất tức giận đúng không?”
Hạ Diệp: “Mẹ, dạng người như cô ta thì có đi đâu cũng không được hoan nghênh. Nhà chúng ta đối với cô ta như thế là tốt lắm rồi.”
Lục Thục Quyên bảo con gái không được nói năng lung tung.
Hạ Diệp bĩu môi: “Con nói có sai sao?”
Chẳng bao lâu sau, bà Đan nhận được tin nên về nhà, trên đường đi bà còn cố ý đến căn dặn chồng và con trai, để họ khoan hẵng về nhà. Nếu người nhà thông gia lại tới đòi tiền thì nói chuyện cho có lệ được rồi, nếu Lục Tâm Liên lại muốn tới đây ở thì đuổi trở về.
Lúc bà về tới nơi thì thấy có ngựa trước cửa, ôi chao, không tồi!
Bà Đan lập tức đi từ từ vào nhà, chỉ nghe thấy trong phòng ngoại trừ giọng nói của con dâu và các cháu gái thì còn có một giọng nói êm tai dễ nghe, so với giọng nói của tên bội bạc Lục Tâm Liên thì dễ nghe hơn nhiều. Đây là ai?
Bà vào nhà, cười nói: “Thông gia tới rồi à, trời lạnh thế này, cực khổ quá.”
Lâm Uyển nghe tiếng bà thì từ mép giường tuột xuống, cô kéo Lục Chính Đình và chị cả bước lên mấy bước đón bà, cô cười nói: “Chào bác, bác vẫn khỏe chứ.”
Bà Đan cười híp mắt nói: “Khỏe, vẫn khỏe lắm, cháu là...”
Chị cả Lục vội nói: “Mẹ, đây là chú ba nhà con và vợ chú ấy.”
“Thật không ngờ, chú ba cưới vợ rồi? Cháu thấy đấy bà không hay biết việc này, con cũng không về nhà coi sao, thật thất lễ, thất lễ quá.” Lời bà nói thì dễ nghe nhưng lại không ngẫm lại xem ban đầu khi Lục Chính Kỳ kết hôn là bà không để con dâu về nhà mẹ đẻ, sau đó lại biết chuyện Lục Chính Kỳ đào hôn, bà còn nhân cơ hội đó mà quở trách một trận: “Đám người nhà họ Lục đó, theo mẹ thấy ngoài người em trai tàn tật của con ra, những người khác thì không cần qua lại gì.”
Vốn con dâu đã ngốc rồi! Lại bị tuyên truyền càng lúc càng ngốc.
Bà nhìn Lâm Uyển, cười vô cùng thân thiết: “Cháu gái xinh xắn lắm.”
Nói chuyện một hồi, bà Đan bảo chị cả Lục đi làm cơm trưa, còn bảo muốn mời Lục Chính Đình và Lâm Uyển ở lại dùng cơm.
Mấy chị em Xuân Nha vô cùng ngạc nhiên mà nhìn bà, trước đây vì chuyện của Lục Tâm Liên, bà Đan còn hung dữ nói là sau này không cho phép người nhà họ Lục tới ăn cơm nữa, cho dù là thân thích nhà họ cũng không được.
Lục Thục Quyên nghe bà nói thế thì vô cùng kích động: “Mẹ?”
Cô ta còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên dùng cách gì để năn nỉ bà Đan cho em trai và em dâu ở lại ăn cơm, thật không ngờ bà lại chủ động đề nghị, chắc là có liên quan đến những thứ em trai đem đến. Cô ta rất tự hào nói với bà Đan là em dâu hiện đang làm bác sĩ.
Ánh mắt bà Đan nhìn Lâm Uyển càng thêm thân thiết, không còn là bà lão xúi giục con gái, cháu gái và con dâu đối nghịch với Lục Tâm Liên nữa.
Một lát sau, bà nói với Hạ Diệp: “Đến coi coi cha cháu họp xong chưa? Bảo cha cháu với ông về nhà, có khách tới.”
Hạ Diệp lập tức chạy ra ngoài.
Đợi đến khi ông Đan và Đan Vi Hỉ trở về thì bà Đan để họ tiếp chuyện với khách còn bà thì xuống nhà bếp xem nên làm món gì.
Trong nhà có mấy loại rau củ như cải trắng, khoai tây, hơn nữa còn có một rổ trứng gà và một khối thịt khô đã lâu, bà hào phóng lấy ra làm món đãi khách hết.
“Hầm một nồi thịt muối với cải trắng và khoai tây, chiên cho chú ba món trứng chiên hành, để mấy ông ấy uống mấy chung rượu.”
Lục Thục Quyên: “Vâng.”
Thấy bà hào phóng như thế, Lục Thục Quyên cũng rất vui vẻ, dù sao trong lòng cô ta thì em ba và em gái không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận