Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 130: Xin nghỉ

Từ nhỏ cô ta đã được bà Lục cưng chiều hết mực, như một cô công chúa ở trong nhà vậy, làm nũng với cha mẹ, anh trai, ngang ngược với chị dâu và mấy đứa cháu trai, cháu gái. Nhưng cô ta cũng không phải luôn não tàn, rời khỏi nhà đến trường học, đối xử với bạn học có điều kiện tốt hơn mình, cô ta cũng nhẹ nhàng, nho nhã lịch sự, gần gũi, cố gắng kết bạn với người khác.
Bình thường cô ta cũng không muốn đắc tội với cán bộ trong thôn, nhưng Lục Chính Cao cứ kiểu cô ta không tốt, Lâm Uyển thì tốt, thật sự kích động đến cô ta.
Quan trọng là mệt quá rồi, vừa mệt vừa đói vừa khát.
Cô ta ở trường học ăn uống no nên, không cần phải làm việc, ở nhà ăn đã không no còn phải làm việc, tâm trạng có thể tốt mới lạ.
Bà Lục vội vàng vác cuốc đuổi theo.
Hai người cùng nhau mắng chửi Lâm Uyển và quay về thôn, lúc đi đến đại đội, họ bắt gặp Lục Chính Kỳ đang ngồi trên tảng đá dưới gốc cây liễu lớn trước cửa, ngước đầu nhìn lên trời.
Vẻ mặt anh ta đầy thương cảm, bộ dạng đầy bất lực.
Hai mẹ con họ lập tức tiến lại, hỏi anh ta như thế nào.
Lục Chính Kỳ lắc đầu: “Không còn thuốc chữa.”
Anh ba đúng là chìm đắm vào thật rồi, cho dù Lâm Uyển là người như thế nào, cũng không quan tâm Lâm Uyển có phải lợi dụng anh không, anh cũng cam tâm trạng nguyện.
Sự e dè của Lâm Uyển hoàn toàn mất hút, vì yêu sinh hận, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Hai mẹ con họ nhìn nhau một cái, có thể thấy được vẻ thất vọng tràn trề từ trong mắt của đối phương, xem ra kế hoạch để anh tư giành Lâm Uyển lại rồi vứt bỏ đã thất bại rồi.
Lục Tâm Liên nhìn nhìn mẹ mình, hai người trực tiếp đến thôn Tiểu Loan để tìm Lục Thục Nhàn bàn bạc chủ ý.
Lục Thục Nhàn vẫn là quan điểm như trước: “Mẹ chẳng những không thể mắng chú ba, mà còn phải đối xử tốt với cậu ấy nữa. Mẹ càng không đối xử tốt với cậu ấy, thế không phải càng đẩy cậu ấy vào vòng tay của Lâm Uyển sao? Một tháng cậu ấy kiếm được 78 tệ đấy, mẹ cứ xem như nuôi con la, tốn công tốn sức, không phải nửa đêm mẹ cũng phải dậy đút cỏ cho nó ăn sao?”
Trước kia bà Lục vẫn không hạ mình xuống được, cảm thấy chỉ có mình là ghét bỏ thằng ba, không có lấy lòng anh. Bây giờ nghĩ lại quả thực bế tắc, bà ta cần tiền của anh, giống như điều mà con gái bà ta nói, không cần phải thật lòng đối xử tốt với anh, cứ xem như nuôi con lừa, kiếm tiền cho gia đình.
Lục Thục Nhàn lại nói: “Chuyện này hai người không cần vội, cứ đợi đã. Hai người họ vừa mới kết hôn, đang cuồng nhiệt đấy, không dễ chia rẽ. Đợi bọn họ qua giai đoạn này rồi, bảo đảm chúng ta không cần tốn sức.”
Bà Lục gật đầu lia lịa, nói với Lục Tâm Liên: “Viên Viên, chị hai con là cán bộ, chính là có kiến thức.”
Lục Tâm Liên bĩu môi: “Dù sao con cũng phải lấy tiền.”
Cô ta tuyệt đối sẽ không về quê nữa.
Lục Thục Nhàn nói: “Thế hai người phải lấy lòng chú ba một chút đi.”
Ba mẹ con bàn bạc xong, Lục Thục Nhàn bảo họ mau chóng quay về.
Lục Tâm Liên quay về còn phải làm việc, Lâm Uyển cũng không cho cô ta ăn đồ ăn ngon, cô ta muốn ở nhà chị hai ăn một bữa. Nhưng mà mấy ngày nay nhà Lục Thục Nhàn cũng không có đồ gì ngon, không dễ gì mới có ít thịt, nhưng cũng mang cho nhà mẹ, bây giờ thật sự không còn gì cả.
Buổi trưa hai mẹ con họ về nhà, chị dâu cả Lục đã nấu cơm xong rồi, vẫn là lương thực ngũ cốc, rau cải nấu với hành lá xắt nhỏ, dù chỉ bỏ vài giọt dầu, nhưng chúng cũng rất thơm và hấp dẫn.
Nghĩ đến dầu mà họ ăn chính là của mình, Lục Tâm Liên tức giận vô cùng, làm bộ dạng như kiểu người ta thiếu của cô ta tám trăm vạn tệ vậy.
Cô ta thấy Lâm Uyển nói nói cười cười với chị dâu cả và chị dâu hai, còn vui đùa với mấy đứa nhỏ, cái nhà này đúng là bị giành mất rồi, điều này khiến cô ta cực kỳ khó chịu, cũng có một cảm giác nguy cơ cận kề, cô ta nhất định phải đuổi người phụ nữ xấu xa Lâm Uyển này ra khỏi nhà!
“Anh tư, em đau đầu buồn nôn, buổi chiều không đi làm nữa. Anh xin nghỉ phép giúp em.” Cô ta liếc nhìn Lục Chính Kỳ có hơi thất thần, nhờ anh ta xin nghỉ giúp mình.
Lục Chính Kỳ tiện miệng đáp lại một tiếng.
Lâm Uyển: “Xin nghỉ phép phải đến phòng y tế xin giấy, nghỉ việc riêng thì phải tìm đội trưởng sản xuất. Tôi thấy cô khỏe mạnh lắm, xin nghỉ phép cái gì?”
Lục Tâm Liên oán hận trừng mắt nhìn cô, mắt đỏ cả rồi, sau đó bắt đầu chảy nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận