Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 89: Mau chóng ở riêng đi

Làm gì có ai dám đánh cô, nói cô ăn trộm đồ ăn vặt của mẹ, cô tìm cán bộ đến đổ bô phân không hiếu thuận lên đầu tôi, nếu như đánh cô, chẳng phải cô lột da tôi à!

Lâm Uyển trở về phòng, chị dâu cả và chị dâu hai đang dọn cơm. Chị dâu hai ráng nín cười còn chị dâu cả thì khóe mắt ươn ướt, vẻ mặt lại có vẻ rất thoải mái, dường như mới xả được một cục tức lớn.
Cô ta biết anh cả Lục ghét nhất phải đi sửa kênh mương, cả ngày ngâm trong bùn lầy, toàn thân ngứa ngáy, vừa mệt vừa khó chịu, sửa kênh mương mà cứ như đang chịu cực hình.
Lâm Uyển cũng nghĩ tới kết cục thảm thương của chị dâu cả, cô không quen nhìn cái dáng vẻ hèn hạ đó của anh cả Lục, nhất định phải ra tay chỉnh anh ta.
Cô còn lo lắng có khi nào chị dâu cả sẽ trách cô khiến người đàn ông của chị ấy bị bẽ mặt không. Dù sao thì có một nhóm phụ nữ, dù bị đàn ông bạo hành, làm ồn ào nhốn nháo cả lên, những người đó hận thì hận chồng họ thật nhưng ngoài miệng vẫn bảo đó là chuyện riêng của hai vợ chồng, không muốn người ngoài nhúng tay vào.
Cô chỉ thử thăm dò một chút, nếu chị dâu cả tình nguyện bị đánh cũng che chở cho anh cả Lục thì sau này cô sẽ không quản nữa, để mặc họ đánh là thương mắng là yêu. Nếu chị dâu cả không trách cô còn có dấu hiệu muốn phản kháng thì cô cũng không ngại giúp.
Thừa dịp bà Lục không nhìn thấy, chị dâu cả dùng tay chạm chạm vào người Lâm Uyển, chị ta còn dùng một ánh mắt như nói em thật lợi hại để nhìn cô.
Lâm Uyển cũng cười với chị ta, cô quay qua hỏi anh hai Lục: “Anh hai, anh có đánh chị dâu hai không?”
Anh hai Lục nhanh chóng làm thế đầu hàng, lắc đầu, biểu thị bản thân không đánh còn vội vã bảo vợ làm chứng cho mình.
Chị dâu hai làm bộ như không nhìn thấy nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà cười rộ lên, bấy giờ anh hai Lục mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông Lục thì than ngắn thở dài, Lục Chính Đình ngồi bên cạnh yên lặng mà nhìn ông chằm chằm, dù anh có muốn làm gì, nói gì cũng không được.
Thật tức chết.
Bà Lục nước mắt đầm đìa trở về, ngồi vào bàn cơm: “Cuộc sống thế này sao mà sống nổi nữa. Ông già này, chúng ta mau chóng ở riêng đi!”
Lâm Uyển cười hì hì nói: “Mẹ lại nói thế rồi. Phân nhà làm gì chứ, người một nhà quan trọng nhất là quây quần bên nhau, sống hòa thuận với nhau, dù là ai lại nói muốn chia ra thì con cũng không đồng ý.”
Bà Lục bị cô chọc tức đến trợn trắng mắt, ngay cả mắng người cũng không có sức mà mắng.
Nhân lúc trời còn sáng thì mau chóng ăn cơm để lát nữa tối lại tốn dầu thắp đèn, đến bây giờ anh cả Lục vẫn chưa về.
Bà Lục bảo Lục Bão Nhi đi tìm, Lục Bão Nhi ra ngoài lượn một vòng rồi lại mau chóng về ăn cơm.
Lâm Uyển ra hiệu cho Lục Chính Đình, ý bảo anh mau ăn cơm đi, đừng lề mà lề mề nữa, Lục Minh Lương hiểu ý thím ba nên cắm đầu cắm cổ húp cháo, giữa chừng Lâm Uyển còn múc thêm cho cậu bé một muôi cháo.
Tiểu Minh Quang ngồi trong lòng Lục Chính Đình, dáng ăn vô cùng ngoan ngoãn nhưng tốc độ lại không hề chậm, chẳng bao lâu đã ăn no căng còn chủ động giãy giụa để Lục Chính Đình buông mình ra.
Lúc nấu cơm, chị dâu cả và chị dâu hai đã nhận ra lượng cơm Lâm Uyển nấu ít đi một phần. Hai người đã nấu cơm cho nhà mười mấy năm nay đương nhiên biết rất rõ chuyện này.
Ông Lục có tâm sự trong lòng nên ăn rất chậm, bà Lục làm bộ làm tịch mắng liên mồm, đẩy chén cháo sang một bên làm bộ như muốn dùng cách tuyệt thực để dọa cô.
Lâm Uyển không hề khách khí cầm chén cháo của bà đi, phân cho những người còn lại mỗi người một muỗng nữa: “Ăn mau đi, ăn xong còn phải rửa chén.”
Tối nay vốn dĩ không có cơm của bà!
Phần này của anh cả Lục, anh ta không ăn thì thôi, vừa hay có thể chia cho mọi người.
Bà Lục: “!!!”
Bà ta tức giận đập bàn đứng dậy, vừa tính mở miệng mắng.
Nhưng động tác của Lâm Uyển lại nhanh hơn bà ta, luồn tay ra sau nách kéo bà ta ngả về phía sau, bà Lục đứng không vững nên cứ thế bị kéo ngã.
Lâm Uyển: “Anh hai, mau, mẹ lại sắp phát bệnh rồi.”
Anh hai Lục biết bệnh cũ hay xỉu của mẹ nên vội vàng chạy qua đỡ, hai người thành thật khiêng bà ta lên giường.
Lâm Uyển: “Sao mẹ lại run cầm cập thế này, có phải phơi gió phơi sương đến sốt rồi không? Thế thì nguy rồi! Gió lạnh trời mùa hạ còn độc hơn gió mùa đông nhiều, có khi sẽ dẫn đến chết người.” cô mau chóng lấy chăn bông đắp cho bà Lục, quấn từng vòng từng vòng vây bà ta chặt kín: “Chị dâu cả, mau nấu canh gừng.”
Chị dâu cả nhanh chóng làm theo.
Bà Lục nằm trên giường, tức đến toàn thân run rẩy, càng lúc run càng dữ dội nhưng Lâm Uyển lại dùng chăn bông lớn đắp cho bà ta, còn ấn huyệt vị trên vai bà ta khiến bà ta không cách nào phản kháng.
Trừ tức giận, bà ta chẳng làm được gì khác!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận